ÔNG XÃ THÚ TÍNH ĐÊM ĐÊM GỢI TÌNH

Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn cô, vươn tay nắm chặt áo khoác cô rồi nói: "Lần sau mang cái khăn quàng cổ."

"Tôi không có."Hứa Thâm Thâm nói đùa.

Lệ Quân Trầm nhíu mày một cái nói: "Sáng mai tôi để Bùi Triết đưa một số thứ tới cho cô chọn cái mình thích."

"Không cần, tôi có cái này." Hứa Thâm Thâm đưa cánh tay anh quấn lên cổ mình, cười tủm tỉm: "Rất ấm áp."

Lệ Quân Trầm nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, chẳng biết tại sao đáy lòng lại dâng lên một chút đau đớn, anh ôm cô vào lòng, trầm giọng nói: "Vậy cô cần phải che kín, cả đời không cần buông ra."

Hứa Thâm Thâm khẽ cười một tiếng: "Một đời quá dài, tôi không thể cam đoan, nhưng nhất định một năm nay tôi sẽ như vậy."

Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm hơi chìm xuống: "Vào thôi."

Hứa Thâm Thâm ừ một tiếng, cùng đi phía sau anh, giẫm lên vết chân anh đi từng bước một vào.

Trở lại biệt thự, Dì Tiếu đi đến trước mặt hai người, lúng túng cười một tiếng: "Tiên sinh, tiểu thư, Bạch phu nhân đến."

Bạch phu nhân?

Nguyễn Thanh Uyển, mẹ nuôi của Lệ Quân Trầm?

Bà ta tới làm gì?

Lúc Hứa Thâm Thâm còn đang buồn bực thì Lệ Quân Trầm đã đi thẳng tới phòng khách.

Cô cũng đi theo vào.

Nguyễn Thanh Uyển mặc một bộ sườn xám nhung màu tím, đẹp như một người phụ nữ trong bức tranh, bên ngoài còn choàng một áo khoác màu ngà sữa.

"Bà tới làm gỉ?" Giọng Lệ Quân Trầm rất lạnh lùng.

"Mẹ tới thăm con một chút, thuận tiện đưa cái này cho con." Nguyễn Thanh Uyển cầm một tấm thiệp mời màu đỏ đặt ở trên bàn trà: "Đám cưới của Viện Viện và Mạc Phàm, hi vọng con có thể tới."

Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn thoáng qua, không nói một lời nào.

Nguyễn Thanh Uyển nhìn lướt qua Hứa Thâm Thâm, hơi áy náy cười một tiếng: "Không nghĩ tới Hứa tiểu thư cũng ở đây, nhưng mà lần này cũng không tính toán mời Hứa tiểu thư."

Nhìn một cái, rõ ràng là sợ Hứa Thâm Thâm tới đập phá.

Nhưng mà Hứa Thâm Thâm cũng không phải là người muốn cản là có thể cản được.

Hứa Thâm Thâm khẽ cười, con ngươi đen nhánh như sao lạnh: "Không sao, Lệ tiên sinh có là được rồi."

Khóe miệng của Nguyễn Thanh Uyển hơi run rẩy: "Hứa tiểu thư vẫn không nghe hiểu ý tôi nói sao?"

"Nếu cô ấy không thể đi vậy thì tôi cũng sẽ không đi. "Lệ Quân Trầm đi qua, ném thẳng thiệp mời vào thùng rác.

"Đừng!"Hứa Thâm Thâm tiếc hận, nhất định cô phải đi.

Nguyễn Thanh Uyển cũng không nghĩ tới Lệ Quân Trầm lại không nể mặt mình như thế, sắc mặt bà ta âm trầm, đứng lên nói: "Quân Trầm, mẹ là mẹ của con, bây giờ mẹ cần đứng vững gót chân ở Bạch gia, con không thể không giúp mẹ!"

"Muốn để tôi giúp bà, vậy trước học được tôn trọng người của tôi."Lệ Quân Trầm lạnh lùng.

Mặt Nguyễn Thanh Uyển tối sầm lại, bà ta duỗi ngón tay chỉ vào Hứa Thâm Thâm: "Vì cô ta mà con không để ý tới tình mẹ con mười mấy năm của chúng ta sao?"

"Bà không phải mẹ tôi." Giọng Lệ Quân Trầm lạnh lùng và âm u: "Bà chẳng qua là tình nhân của ba tôi."

Lập tức mặt của Nguyễn Thanh Uyển trắng bệch, khóe miệng bà ta run rẩy: "Sao con có thể như vậy."

"Tôi mặc kệ ba tôi ở bên bà vì lí do gì, cũng mặc kệ lúc trước ông ấy bị ma quỷ ám ảnh thế nào mà lại để bà tạm thời quản lý tập đoàn Lệ thị cho đến khi tôi trưởng thành, nhưng mà bà muốn tôi nghe theo bà, vậy cũng không cần mộng đẹp nữa. Sau khi ba tôi lập di chúc xong thì sau mấy ngày chết rồi, bây giờ tôi rất nghi ngờ tính chân thực của vụ tai nạn xe lúc trước." Lệ Quân Trầm lạnh như băng, hai con mắt đen lạnh lùng nham hiểm nhìn chằm chằm Nguyễn Thanh Uyển.

Nguyễn Thanh Uyển không tránh được ánh mắt của anh, sắc mặt hoảng hốt: "Con đừng nghe người khác nói bậy! Mẹ... mẹ cũng không làm gì, là tự ba con muốn lập di chúc, không liên quan gì tới mẹ!"

"Vậy cũng thật là đúng dịp, ông ấy lập xong di chúc thì chết, bà không cảm thấy thời gian quá gần nhau sao? "Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.

Nguyễn Thanh Uyển nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, mặc dù rất đau nhưng cũng không thắng nổi bối rối trong lòng.

"Dì Tiếu, tiễn khách." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.

"Được, mẹ biết rồi, mẹ cũng sẽ đưa thiệp mời đến cho Hứa Thâm Thâm." Nguyễn Thanh Uyển nghiến răng nghiến lợi, bà và Lệ Quân Trầm không thể mỗi người đi một ngả được, muốn tạo uy tín ở Bạch gia thì toàn bộ phải nhờ sự ủng hộ của Lệ Quân Trầm.

"Để Bạch Viện Viện và Diệp Mạc Phàm tự đưa đến." Lệ Quân Trầm đi đến cầu thang: "Không thì bọn họ cũng đừng nghĩ có một lễ cưới yên ổn."

Sắc mặt Nguyễn Thanh Uyển tái nhợt như tờ giấy, làm sao nó có thể ép bà như vậy.

Hứa Thâm Thâm nhìn Lệ Quân Trầm biến mất ở lối rẽ cầu thang thì lén thở dài một hơi.

Cô cởi áo khoác ra nhưng lại phát hiện Nguyễn Thanh Uyển vẫn nhìn mình không nhúc nhích.

Cô mỉm cười: "Bạch phu nhân đang nhìn gì vậy?"

"Cô nói với nó cái gì?" Hai con mắt của Nguyễn Thanh Uyển sưng đỏ lên giống như muốn phun ra lửa.

Hứa Thâm Thâm vô tội: "Tôi cũng không nói gì, tôi cũng không biết chút gì về chuyện liên quan tới vụ tai nạn xe cộ của ba mẹ anh ấy."

"Tốt nhất không phải cô xúi giục, không thì xem tôi trừng trị cô thế nào!" Nguyễn Thanh Uyển không có nơi nào để hạ hỏa, nhìn thấy Hứa Thâm Thâm thì hận không thể ăn cô luôn.

Hứa Thâm Thâm cười sâu xa: "Bạch phu nhân thật sự mền nắn rắn buông, Lệ tiên sinh không ở đây thì uy hiếp tôi như vậy, bà không sợ tôi đi nói gì hay sao?"

"Cô!" Sắc mặt Nguyễn Thanh Uyển xanh mét.

"Bạch phu nhân, đi thong thả."Giọng nói của Hứa Thâm Thâm không nhanh không chậm, nói xong quay người đi lên lầu.

Nguyễn Thanh Uyển tức giận đến nổ phổi.

Lúc này, Dì Tiếu đi tới cung kính nói: "Bạch phu nhân mời."

"Được rồi, tôi sẽ không ăn vạ ở đây!" Nguyễn Thanh Uyển khẽ cắn môi rồi xoay người đi ra ngoài.

Hứa Thâm Thâm đi vào phòng ngủ thì nhìn thấy Lệ Quân Trầm đang thay quần áo, cô đi qua cười nói: "Tôi giúp anh."

Lệ Quân Trầm buông hai tay xuống, ánh mắt sâu thẳm nặng nề nhìn cô.

Cô vươn tay giúp anh tháo cà vạt xuống, sau đó chậm rãi cởi cúc áo sơ mi ra, khẽ cười nói: "Lệ tiên sinh,cảm ơn."

"Một câu cảm ơn là đủ sao?"Anh nhíu mày.

"Kinh nguyệt của tôi vẫn còn." Hứa Thâm Thâm rất thẳng thắn: "Nếu như không lấy được thiệp mời, cho dù tôi muốn đi cũng sẽ bị bảo vệ ở cửa ra vào giữ lại.

"Cho dù không có, tôi muốn mang cô vào thì bọn họ cũng không dám cản." Giọng Lệ Quân Trầm lộ ra sự bá đạo ngang ngược.

Hứa Thâm Thâm khẽ nhếch khóe miệng: "So với việc xông vào thì để bọn họ mời tôi đi càng có mặt mũi."

Cô hiểu tấm lòng của Lệ Quân Trầm, cho nên cô rất cảm kích anh.

Gỡ tất cả cúc áo sơ mi ra để lộ lồng ngực trắng nõn chắc khỏe của Lệ Quân Trầm, cô xấu hổ nói: "Còn lại anh tự làm."

Lệ Quân Trầm lại giữ chặt tay cô đặt ở trên thắt lưng của mình, giọng hơi khàn khàn nói: "Thâm Thâm, tiếp tục."

Mặt Hứa Thâm Thâm đỏ bừng như sắt bị nung đỏ, nũng nịu nói: "Lệ tiên sinh, tôi không thoải mái."

Lệ Quân Trầm nắm hàm dưới của cô, giọng trầm thấp: "Tôi cũng khó chịu."

"Anh cũng tới kinh nguyệt sao?" Hứa Thâm Thâm cũng ngơ ngơ ngác ngác.

Lệ Quân Trầm nheo mắt lại, nhất định con yêu tinh này đang cố ý.

Biết rõ cố ý, vậy sao anh lại tùy tiện bỏ qua cho cô được.

"A...!" Lúc Hứa Thâm Thâm đang lén lút đắc ý thì Lệ Quân Trầm đẩy cô lên giường.

"Tôi có kinh nguyệt, kinh nguyệt!" Hứa Thâm Thâm nhấn mạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi