Chương 33: Mưa gió (2)
“Tổng tài, ngài có gì phân phó?”
Văn Mẫn chỉ cần liếc mắt nhìn Bắc Đường Yên một cái thì cũng biết có chuyện lớn sắp xảy ra, che dấu dưới vẻ mặt và hơi thở lạnh lùng kia là khí thế làm người ta cảm thấy sợ hãi, đi theo bên người Bắc Đường Yên nhiều năm như vậy, Văn Mẫn có thể khẳng định người nào chọc tới tổng tài đại nhân sau này chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.
“Cho người đi điều tra xem từ bữa tối ngày Viêm Liệt ở cùng tôi cho đến buổi sáng hôm nay anh ấy đã làm những gì, còn có những người quen biết Viêm Liệt trong khoảng thời gian này đang làm cái gì, đừng bỏ sót bất cứ vấn đề nào có thể xảy ra, càng nhanh càng tốt.”
“Dạ!”
Văn Mẫn nghe lời nói của Bắc Đường Yên, đầu óc vừa suy nghĩ liền đoán được một phần chuyện đang xảy ra, hình như là có liên quan đến Viêm Liệt và một cô gái khác, không biết vấn đề này nghiêm trọng đến mức độ nào.
“Tổng tài, buổi trưa hôm nay có cần chuẩn bị không?” Văn Mẫn cẩn thận hỏi.
“Chuẩn bị cho tôi là được rồi.”
“Được.”
Văn Mẫn đi ra, bên trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Bắc Đường Yên, cô lại đứng bên cạnh cửa sổ, ánh mắt sâu xa nhìn cảnh vật bên ngoài.
Bây giờ cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng vẫn không tránh khỏi có chút nóng nảy, nếu như nói cô gái trong điện thoại tối hôm qua làm cho cô nghi ngờ, như vậy ba tin nhấn đa phương tiện hôm nay có thể làm cho cô xác nhận cô gái này chẳng những không thông minh mà còn rất thích dùng chiêu trò bỉ ổi, bởi vì cô tin tưởng vào nhân phẩm của Viêm Liệt, mặc kệ là từ tài liệu hay là sống chung mấy ngày hôm nay, Bắc Đường Yên tin tưởng vào ánh mắt của mình, Viêm Liệt không phải là loại người sẽ làm ra những chuyện đó, như vậy trong sự kiện này nhất định có “hiểu lầm” nho nhỏ, cũng không biết đây là loại hiểu lầm gì, cho nên cô mới để Văn Mẫn đi điều tra từ nơi cô cho là vấn đề có khả năng bắt đầu nhất.
Mặc dù cô đã hiểu, cũng đã chắc chắn Viêm Liệt thật sự trong sạch, nhưng cô vẫn còn tức giận, bởi vì Viêm Liệt mà cô có cảm giác không ổn định này, cho dù lý trí nói cho cô biết phải tin tưởng Viêm Liệt nhưng trong lòng lại không vui, Bắc Đường Yên biết cô bị như vậy là vì quá quan tâm đến Viêm Liệt, làm cho cô mất đi sự tỉnh táo mọi ngày, cho nên bây giờ cô cần yên tĩnh một chút, nếu không cô không chắc khi mình nhìn thấy Viêm Liệt có làm ra chuyện gì không nên xảy ra hay không.
Buổi trưa, Viêm Liệt do dự muốn gọi điện cho Bắc Đường Yên, nhưng cuối cùng cũng không thực hiện, anh thừa dịp thời gian nghĩ trưa đi mua một cái điện thoại mới, sau đó đi làm lại sim, vội vàng ăn qua loa vài miếng cơm liền chạy về công ty.
Một buổi chiều trôi qua, lúc Viêm Liệt xử lý xong công việc của mình thì đã qua giờ tan sở, anh lại bắt đầu do dự có nên gọi cho Yên hay không?
Cuối cùng anh quyết định phải gọi, dù sao anh cũng là một người rất chủ động, nếu đã định ra mục tiêu thì sẽ tiếp tục cố gắng cho đến cùng, do dự không quyết đoán không phải là cá tính của anh, chỉ vì vấn đề có liên quan đến Bắc Đường Yên mới làm anh do dự, không dám hạ quyết tâm.
Điện thoại được nối, giọng nói Bắc Đường Yên truyền tới.
“Viêm Liệt?”
“Vẫn còn bận rộn sao?” Nghe giọng nói của cô đột nhiên Viêm Liệt cảm thấy có chút uỷ khuất, giọng nói lạnh như băng buổi sáng làm anh ấn tượng quá sâu sắc, lúc này nghĩ đến lại cảm thấy mình giống như đứa trẻ bị vứt bỏ.
Bên kia điện thoại im lặng thật lâu, sau đó truyền đến giọng nói.
“Đã làm xong rồi, cùng ăn cơm tối không?”
“Được, anh chờ em dưới công ty.” Viêm Liệt khẩn cấp đồng ý, mặc dù giọng nói của Bắc Đường Yên vẫn là lạ, nhưng so với buổi sáng đã ấm áp hơn nhiều, không còn lạnh như băng làm anh đau lòng nữa.
“Được, lát nữa gặp.” Bắc Đường Yên cúp điện thoại, ánh mắt nhìn về phần tài liệu đang đặt trên bàn, đó là thứ Văn Mẫn giao cho cô ba mươi phút trước, phần thứ nhất là về Viêm Liệt, có một vấn đề rất lớn, nghe bảo vệ nói hôm đó mười giờ tối Viêm Liệt đã trở về ký túc xá, nhưng bạn cùng phòng với anh lại nói qua mười hai giờ anh còn chưa có về, hơn nữa không ai biết trong khoảng thời gian này Viêm Liệt đang làm cái gì, về phần chủ nhật, bạn cùng phòng của Viêm Liệt nói anh không có đi ra ngoài, đều ngủ ở trong phòng, lúc bọn họ ra ngoài thì Viêm Liệt đang ngủ, khi bọn họ trở về anh vẫn còn ngủ.
Chuyện này làm cho Bắc Đường Yên cảm thấy có cái gì đó không bình thường, cô nhìn tài liệu về những người khác, đầu tiên chính là tình địch số một của cô – Âu Nhược Nhã, sau đó Bắc Đường Yên cũng có thể đoán được một phần về chuyện đã xảy ra.
Buổi tối thứ bảy Âu Nhược Nhã đã từng xuất hiện ở ký túc xá của Viêm Liệt, nói là đi thăm một người đồng nghiệp, nhưng mà theo điều tra thì người đồng nghiệp kia cũng là nhân viên của tập đoàn Bắc Đường, nhưng người đó không có ở nhà mà đi công tác vài ngày, hơn nữa Âu Nhược Nhã ở trong khu ký túc xá cho đến sáng sớm thứ hai mới rời đi, theo quan sát của bảo vệ thì trên xe Âu Nhược Nhã còn có những người khác, hai người đàn ông, nhưng mà bảo vệ không thấy được hình dáng hay gương mặt của họ, hai người kia cũng chính là người đi cùng với Âu Nhược Nhã vào ký túc xá.
Phòng trọ của Viêm Liệt không có gì quan trọng cho nên không được gắn camera giám sát và theo dõi, chỉ trang bị bảo vệ ở trước cửa ký túc xá, cho nên cũng không thể biết chính xác động tác của Âu Nhược Nhã xem cô ta đã làm những gì.
Trừ Âu Nhược Nhã ra, Văn Mẫn còn điều tra thêm mấy người nữa, nhưng kết quả điều tra đều rất bình thường, chỉ có Âu Nhược Nhã là có vấn đề.
Bắc Đường Yên xem lại phần tài liệu, cô đối với diễn biến xảy ra vấn đề này đã có một số dự đoán, cô nghĩ chỉ có hai loại giả thiết, bây giờ chỉ cần xem loại nào sẽ đúng với tình hình thực tế nhất là được, về chuyện này cô có thể hỏi Viêm Liệt.
Đem tài liệu trên bàn bỏ vào bên trong tủ bảo hiểm, Bắc Đường Yên đi ra khỏi phòng làm việc, khi cô vừa ra khỏi công ty liền nhìn thấy Viêm Liệt đứng chờ ở bên cạnh, ánh mắt của anh hình như có chút khẩn cấp.
“Yên.” Vẫn chú ý đến cửa công ty, sau khi Viêm Liệt nhìn thấy Bắc Đường Yên liền nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, chủ động đi đến bên cô.
Bắc Đường Yên cũng cười cười, sau đó nói, “Tìm một chỗ ăn cơm đi, em đói bụng.”
Bắc Đường Yên thật sự đói bụng, mặc dù buổi trưa của cô vẫn phong phú như lúc trước nhưng một chút khẩu vị cô cũng không có, chỉ ăn một miếng liền bỏ đũa, cô cảm thấy ăn cơm một mình làm cho người ta có cảm giác thật không thoải mái.
“Được, anh cũng đói bụng.” Buổi trưa Viêm Liệt ăn rất ít, nhưng mà vẫn luôn ở trong trạng thái thấp thỏm không yên nên anh cũng không cảm thấy gì, ngược lại khi nghe Bắc Đường Yên nói như vậy liền cảm thấy đói bụng.
Hai người đi đến một nhà hàng cách công ty khá xa, phong cảnh nơi này đẹp hơn những nhà hàng gần công ty, có vẻ rất tao nhã.
Dọc đường đi đến phòng ăn Viêm Liệt luôn cẩn thận quan sát vẻ mặt của Bắc Đường Yên, muốn từ đó tìm ra một chút manh mối, nhưng mọi hành động của Bắc Đường Yên đều bình thường, làm Viêm Liệt cảm thấy có lẽ là mình quá đa nghi.
Trong lúc đợi phục vụ mang thức ăn lên Viêm Liệt liền mở miệng, “Yên, buổi tối ngày hôm kia anh bị mất điện thoại, hôm qua thì thân thể không thoải mái cho nên ở nhà nghĩ ngơi một ngày, không biết em có tìm anh không, em không giận phải không?”
Viêm Liệt nói một vài nét chính về chuyện mình đã trải qua, ánh mắt Bắc Đường Yên liền sáng lên, đúng là như vậy.
“Làm sao lại mất?”
“Tối thứ bảy anh về ký túc xá gặp phải bọn cướp, anh còn chưa kịp phản ứng đã bị bọn họ làm cho hôn mê, lúc tỉnh lại liền phát hiện tiền và điện thoại đã bị lấy, nhưng mà. . . .” Viêm Liệt vừa nói vừa quan sát sắc mặt của cô, lo lắng không biết Bắc Đường Yên nghĩ thế nào về chuyện này.
“Nhưng mà cái gì?”
“Anh nhớ là mình ngất xỉu trước ký túc xá nhưng lúc tỉnh lại lại ở trước cửa phòng trọ của mình, cảm thấy hơi kỳ lạ.”
Nghe lời nói của Viêm Liệt, trong lòng Bắc Đường Yên cười thật sảng khoái, cô càng thêm xác định suy đoán của mình là đúng.
“Thân thể có sao không?” Bắc Đường Yên lấy được tin tức mình muốn, sắc mặt cũng thay đổi ôn hoà hơn trước, quan tâm hỏi thăm tình trạng sức khoẻ của Viêm Liệt, nhưng trong ánh mắt lại xuất hiện tia sáng lạnh như băng, hình như cô đã có quyết định gì đó.
“Không có chuyện gì.”