ÔNG XÃ THỰC TẬP



Chương 37 : Mưa gió (6)
Bắc Đường Yên và Viêm Liệt được phục vụ dẫn đến ngồi bên cạnh cửa sổ, từ bên này nhìn ra ngoài có thể thấy phong cảnh rừng cây nho nhỏ trong công viên, làm cho người ta có cảm giác đi lạc vào trong rừng núi hoang sơ.
“Nơi này làm cho người ta có cảm giác thật thoải mái.” Viêm Liệt rất thích nơi này, Bắc Đường Yên cũng rất hài lòng, hai người tuỳ tiện gọi một vài món ăn, sau đó ngồi nói chuyện.
“Ngày mai xin nghỉ đi, em dẫn anh đi gặp bạn tốt của em, mấy người bạn rất quan trọng.” Ngày mai là ngày một tháng tư, là ngày hẹn của hội độc thân có hại, mặc kệ là có bận rộn như thế nào, ngay ngày hôm đó mười hai người các cô cũng sẽ tụ hợp ở chung một chỗ, chẳng qua là thỉnh thoảng sẽ có ngoại lệ, tại vì các cô đều có sự nghiệp của mình, có mấy người rất hay chạy loạn khắp nơi trên thế giới, nhưng lại rất quý trọng ngày hẹn mỗi tháng một lần này.
Bắc Đường Yên nghĩ thừa dịp lần này giới thiệu Viêm Liệt cho các đại gia của cô biết cũng tốt, cũng coi như là thừa nhận sự tồn tại của anh, còn có thể kích thích những người không có quy tắc kia đừng quên mất ước hẹn mỗi tháng một lần này.
“. . . . . .Lúc nào thì đi, muốn cả ngày sao?” Đối với yêu cầu của Bắc Đường Yên Viêm Liệt cảm thấy thật kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền cảm thấy cao hứng, đem anh giới thiệu cho bạn tốt cũng coi như là thừa nhận anh phải không, nếu có cơ hội anh cũng phải giới thiệu cô cho cha mẹ anh biết mới được, cũng không biết Bắc Đường Yên có nguyện ý hay không nữa, mặc dù những chuyện nên làm hay không nên làm anh đều làm hết rồi, nhưng mà đối với phần tình cảm này Viêm Liệt vẫn có chút bất an, có thể là bởi vì quá quan tâm cho nên sợ mất đi.
“Buổi chiều, buổi chiều chúng ta cùng đi.”

“Được, tốt, vậy anh có cần chuẩn bị gì không?” Mặc dù Viêm Liệt không biết bạn tốt của Bắc Đường Yên có phải là những người đó hay không, nhưng mà có thể làm bạn tốt của cô, hơn nữa còn cố ý giới thiệu cho anh vậy nhất định là người rất quan trọng, là học sinh trong học viện Hoàng Gia sao, hội độc thân có hại rất nổi tiếng trong truyền thuyết học viện Hoàng Gia, đó là mười hai cô gái hết sức ưu tú, trong đó có Bắc Đường Yên, mỗi một người đều làm người ta hâm mộ và ghen tỵ, các cô học khác khoa nhưng lại trở thành bạn tốt, nghe nói các cô luôn đứng đầu học viện Hoàng Gia, bây giờ chuyện về các cô không ai là không biết, làm cho người ta không ngừng hâm mộ.
“Không cần, đừng lo, chẳng qua là gặp mặt mà thôi, tuy rằng các cô ấy có hơi kỳ lạ, nhưng em sẽ bảo vệ anh.” Khi Bắc Đường Yên nhắc về những người bạn tốt kia, trong giọng nói rất thân mật, xem ra tình cảm rất tốt.
Viêm Liệt cười cười, anh cũng rất mong đợi buổi gặp mặt ngày mai.
Ngày một tháng tư, ngày cá tháng tư, không khí trong tập đoàn Bắc Đường rất là bình thường, Viêm Liệt đến phòng làm việc cũng không bị ai đùa giỡn, mọi người đối với ngày lễ này hình như không hứng thú cho lắm, Viêm Liệt nhìn phản ứng của mọi người cũng cảm thấy yên tâm, trước kia ở trong trường học ngày lễ đơn giản như thế này rất là kinh khủng, bọn học sinh điên loạn đó chiêu trò nào cũng có thể nghĩ ra.
Buổi trưa, còn có mấy phút nữa là tan việc, Bắc Đường Yên gọi điện thoại cho anh hẹn gặp nhau ở bãi đậu xe, nhìn thời gian một chút, Viêm Liệt thấy cũng sắp tan việc cho nên đi đến bãi đậu xe, Bắc Đường Yên đã đứng chờ ở đó, Viêm Liệt lên xe, hai người rời khỏi công ty đi đến câu lạc bộ của hội độc thân có hại.
Từ tập đoàn Bắc Đường đến câu lạc bộ độc thân có hại mất khoảng hai mươi phút đi đường, đang đứng đợi thang máy thì điện thoại di động của Viêm Liệt vang lên, Bắc Đường Yên khẽ cau mày nhưng vẫn để Viêm Liệt nghe điện thoại, Viêm Liệt nhìn dãy số một chút, chân mày cũng nhíu lại, sắc mặt có chút khó coi nhưng cuối cùng vẫn nhận điện thoại.
“Tiểu Nhã sao?” Viêm Liệt chủ động chào hỏi, trong giọng nói mang theo một tia đè nén, kể từ lần đó bọn họ đã không còn liên lạc nữa, không biết lần này Âu Nhược Nhã gọi điện thoại cho anh là muốn làm gì, nhưng tình nghĩa bạn bè nhiều năm như vậy, Viêm Liệt cũng không muốn coi như không tồn tại.

“Anh đang ở cùng cô ta sao?” Giọng nói Âu Nhược Nhã rất lạnh, trước kia Viêm Liệt chưa từng nghe cô nói chuyện như vậy, giống như mang theo hận ý.
Chân mày Viêm Liệt nhíu chặc hơn.
“Phải.” Trả lời ngắn gọn, Viêm Liệt không muốn nói dối, còn có chút lo lắng liếc mắt nhìn Bắc Đường yên, cô chỉ nhìn anh, giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
“Em muốn gặp anh, bây giờ muốn gặp anh, anh có thể đến gặp em được không?”
Viêm Liệt nghe được trong lời nói của Âu Nhược Nhã có chút phiền muộn, không biết vì sao anh đột nhiên có loại cảm giác chuyện không tốt sắp xảy ra.
“Hôm nay tớ có công chuyện, bây giờ muốn đi gặp mấy người bạn, có chuyện gì ngày mai nói được không?” Viêm Liệt cố gắng để giọng nói của mình nghe thật bình thường.
“Không, bây giờ, chính là bây giờ, Viêm Liệt, coi như em cầu xin anh đi, anh tới gặp em có được không?” Nếu như lời nói vừa rồi của Âu Nhược Nhã mang theo hận ý lạnh như băng, thì bây giờ chính là cầu xin trong tuyệt vọng, Viêm Liệt có chút luống cuống, anh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

“Tiểu Nhã, sao vậy, cậu, cậu khóc sao?” Viêm Liệt cảm giác được âm thanh của cô có chút nghẹn ngào.
“Viêm Liệt, em muốn thấy anh, bây giờ em đang ở trước công ty, anh tới gặp em có được không?” Âu Nhược Nhã không trả lời câu hỏi của Viêm Liệt, chẳng qua là dùng giọng nói tuyệt vọng cầu xin anh.
Viêm Liệt cảm thấy hết sức khó xử, anh đã đồng ý gặp mặt bạn tốt của Bắc Đường Yên, hơn nữa cũng đã đi đến nơi này, lần đầu tiên gặp mặt mà lại thất hứa thì không tốt cho lắm, nhưng mà hình như Âu Nhược Nhã đang xảy ra chuyện gì, nghe giọng nói của cô làm anh cảm thấy rất bất an.
“Tiểu Nhã, thật sự là tớ đi không được, chúng ta đổi thời gian gặp mặt được không?” Viêm Liệt lui bước lần nữa, trong giọng nói mang theo một tia cứng rắn.
“Không, không, chính là bây giờ. . . . .anh. . . . .”
“Âu tiểu thư, bạn trai của tôi đang ở cùng tôi, cô có chuyện gì muốn tìm anh ấy sao, còn nữa, cô nhặt được điện thoại của anh ấy đã muốn trả chưa?” Âu Nhược Nhã còn chưa nói hết lời thì Bắc Đường Yên trực tiếp lấy điện thoại từ trong tay Viêm Liệt, giọng nói lạnh nhạt làm người ta cảm thấy run sợ, hết sức nguy hiểm.
Vẻ mặt Viêm Liệt lúng túng đứng ở bên cạnh cô, nhưng không có ngăn cản hành động của Bắc Đường Yên, chẳng qua là lời nói của cô làm anh cảm thấy có chút kỳ lạ, cô có ý gì?
“Cô, cô có ý gì?” Giọng nói Âu Nhược Nhã rất hoảng loạn, có mùi vị chột dạ.

“Tôi nói cái gì Âu tiểu thư cũng hiểu mới đúng, cô sẽ không cho là mình làm cái gì cũng không có ai biết chứ, còn có tin nhắn đa phương tiện ngày ấy cô gửi cho tôi nữa, góc độ thật là tốt, nhưng lại không nhìn thấy mặt của cô, làm cho tôi cảm thấy có chút đáng tiếc.” Bắc Đường Yên châm chọc hết sức rõ ràng, Viêm Liệt đứng ở bên cạnh có chút sững sờ, nhưng anh vẫn không hiểu.
“Bắc Đường Yên, đều là cô làm đúng không, là cô thu mua công ty của cha tôi, có đúng hay không?” Âu Nhược Nhã trầm mặc một hồi, sau đó mới dùng giọng nói lạnh lẽo nói với Bắc Đường Yên.
Bắc Đường Yên khinh thường cười cười.
“Là tôi, đây chính là điều trả giá cho hành vi ngu xuẩn của cô, không biết Âu tiểu thư có hài lòng không?” Bắc Đường Yên cũng không giấu giếm gì nữa, sáng hôm nay đã hoàn thành một bước cuối cùng, tập đoàn Âu thị cuối cùng cũng đổi chủ, mà cái vị thiên kim tiểu thư Âu Nhược Nhã này đã trở thành người bình thường, cô không cần phải che dấu nữa.
“Cô, cô tại sao có thể làm như vậy, cô . . . .”
“Tốt lắm, tôi không muốn nói nhảm với cô nữa, mời cô sau này không cần gọi cho Viêm Liệt, cứ như vậy đi, tạm biệt.” Bắc Đường Yên không muốn nghe những lời nói lên án nhàm chán, trực tiếp cúp điện thoại.
“Đi thôi, chúng ta đi gặp bạn tốt của em.” Mặc dù biết rõ Viêm Liệt đầy bụng nghi ngờ, nhưng Bắc Đường Yên cũng không muốn giải thích cái gì, đem điện thoại trả lại cho anh, cô liền dẫn anh đi vào thang máy, Viêm Liệt tuy là nghi ngờ nhưng vẫn đi theo bên cạnh Bắc Đường Yên, nhưng mà tâm trạng anh lại không yên ổn, cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi