ÔNG XÃ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO SỦNG: BẢO BỐI, TIẾP TỤC

Mặt Lạc Dịch Bắc không biểu tình nhìn cô cách anh càng ngày càng gần, đáy mắt không có nửa điểm gợn sóng.

Đồ anh đã muốn, chưa từng chạy thoát khỏi tay anh!

Phương Trì Hạ trực tiếp đi đến bên cạnh anh, mở cửa xe ngồi lên, ánh mắt nhìn hướng xe Phương Vinh đang chạy tới, "Tôi muốn rời nơi này trước!"

Lúc này Lạc Dịch Bắc lại dễ nói chuyện, đang chuẩn bị vào Dung Hi, lại thành quay đầu đến biệt thự của mìnhi.

Phương Vinh cứ trơ mắt nhìn hai người lái xe rời đi, không thể tin nhìn Lạc Dịch Bắc trong xe, con mắt mở lớn.

Phương Trì Hạ thật sự là dây dưa với anh ta sao?

Rất không cam lòng, muốn lái xe đuổi theo, thế nhưng, cân nhắc thế lực sai biệt của Phương gia và Lạc gia, tất cả xúc động, lại không thể không kìm lại.

Căn bản Phương gia không chọc nổi vào Lạc gia!

Xe thể thao chậm rãi chạy trên đường, đi qua mọi phong cảnh ven đường, cuối cùng dừng ở một biệt thư đẹp và tĩnh mịch bên bờ biển.

Lạc Dịch Bắc xuống xe trước, đi xuống liếc nhìn phía sau, không nói gì.

Phương Trì Hạ biết ý anh bảo chính mình xuống xe, chần chừ trên xe một chút, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn theo anh vào.

Hai người một trước một sau, xuyên qua đường mòn tới biệt thự, cuối cùng tiến vào nhà chính.

Lạc Dịch Bắc miễn cưỡng ngồi xuống ghế sa lon, mặt không biểu tình nhìn về phía cô, chờ cô mở miệng trước.

Phương Trì Hạ giống như một mực giãy dụa, cúi thấp đầu trầm mặc một hồi lâu, mới chậm rãi đi về hướng anh, dừng trước mặt anh, mặt chậm rãi nâng lên, "Điều kiện ngày đó của anh, tôi đáp ứng!”

Mắt yên lặng nhìn anh, ánh mắt cô lấp lóe một chút, còn nói, "Thế nhưng, cũng xin anh đáp ứng tôi một điều kiện."

"Phương Tiểu Thư, tôi nhớ được ngày đó tôi còn nói một câu, hình như cô quên." Lạc Dịch Bắc nhìn cô, môi mỏng nhếch lên một vòng kiêu ngạo, nói ra lời châm chọc.

Cái kia nhắc nhở nếu cô cự tuyệt mà muốn đổi ý, anh không dễ nói chuyện như vậy!

Mặt Phương Trì Hạ đỏ lên, Lạc Dịch Bắc cho rằng cô tức giận kiêu ngạo quay đầu như lần trước, nhưng cô lại làm hành động khiến cho anh bất ngờ.

Thân thể chậm rãi tiến tới, dán lên người anh, hai tay vòng qua cổ anh, kéo mặt anh, môi nhẹ nhàng hôn lên môi anh một chút.

Đây là một hành động lấy lòng, nhưng một chút kỹ thuật cũng không có, giống như còn có chút không biết làm sao.

Nhưng chỉ có một động tác không lưu loát, khiến cho ánh mắt anh tối sầm lại, cánh tay dài ôm lấy eo cô, quay người ép cô trên ghế sa lon, giống như muốn tiếp tục.

Nhưng mà, còn chưa hành động, Phương Trì Hạ đột nhiên nghĩ đến chính sự còn chưa nói xong, chính mình cũng chưa đạt được mục đích, Lạc Dịch Bắc bị cô đẩy ra.

Chuyện tốt của Lạc Dịch Bắc bị phá hư, vẻ mặt khó chịu liếc cô một cái, muốn ôm lấy cô tiếp tục, Phương Trì Hạ lại nhanh nhẹn chui ra dưới người anh.

"Đợi một chút, chuyện hợp đồng, trước hết anh nghe tôi nói xong đã!"

Lạc Dịch Bắc nhíu mày, khẽ dựa lưng trên ghế sô pha, sắc mặt lạnh lùng nhìn cô, đợi cô tiếp tục, "Nói!"

Phương Trì Hạ ngửa mặt lên, đôi mắt trong trẻo nhìn qua anh, điều chỉnh hơi thở, chậm rãi nói "Điều kiện duy nhất của tôi là, anh và tôi kết hôn!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi