ÔNG XÃ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO SỦNG: BẢO BỐI, TIẾP TỤC

Cô chỉ nói vài câu như vậy, cũng khiến người ta không biết phải đáp lại thế nào nữa.

Kỷ Ngải trợn tròn mắt, chấn tĩnh một lúc, mới quay đầu lại nói:” chuyện nhỏ như vậy cũng không biết, khi đi xin việc thì sao có thể được chọn chứ?”

“chuyện này phải hỏi tiên sinh ngồi cạnh cô.” Phương Trì Hạ nhìn về hướng Lạc Dịch Bắc.

Lạc Dịch Bắc không hề chớp mắt, vẫn ngồi ăn đồ ăn của mình, như không nghe thấy gì.

Không phải người làm sao? Bây giờ anh cho cô cơ hội làm người giúp việc.

“Anh Dịch Bắc,.” Nhìn anh không nói giúp cho mình, Kỷ Ngải liền đẩy anh.

“Vừa nói gì cơ?” Lạc Dịch Bắc như không hề để ý đến lời nói của hai người, mặt rất bình thản.

“cô sao lại đến được đây?” Kỷ Ngải chỉ về Phương Trì Hạ hỏi.

Lạc Dịch Bắc không nhìn cô ta, mắt luôn nhìn về hướng Phương Trì Hạ.

Nhìn cô một lúc, anh mới nói:” người ở đây không cần nấu ăn giỏi, chỉ cẩn làm tốt việc của buổi tối thôi.”

Lời nói của anh đã nói rõ.

Nói thẳng ra thì nấu ăn ngon hay không cũng không quan trọng, chỉ cần buổi tối làm việc tốt với anh là được.

Tay Phương Trì Hạ cầm dao cứa thịt nhưng mặt thì đỏ ửng lên.

Thật mất mặt.

Câu nói của Lạc Dịch Bắc, người lớn nghe thấy thì rõ ràng là đang gạ tình.

Thế nhưng, đối với một cô bé 17 tuổi thì vẫn không hiểu mấy.

Cô nhìn Lạc Dịch Bắc rất lâu, nhưng cô vẫn không hiểu ý của anh.

Phục vụ ban đêm?

Cách nào chứ?

Kỳ Ngải thấy rất khó hiểu, có điều, Lạc Dịch Bắc vẫn không giúp cô ta, như vậy sẽ làm cô tổn thương.

Muốn làm khó Phương Trì Hạ không thành, Kỷ Ngải lườm cô, cúi đầu ngậm ngùi ăn.

Phương Trì Hạ sướng điên người, định ngồi xuống chỗ của mình, thì Lạc Dịch Bắc ngồi đối diện gọi:” lại đây.”

Phương Trì Hạ nghe thấy, không cần nghĩ cũng biết là không có gì tốt đẹp, căm phẫn nhìn anh.

Lạc Dịch Bắc như không nhìn thấy ánh mắt của cô, nhẹ nhàng dùng dao cắt thịt bò ăn, rồi lấy khăn lau miệng.

Sau đó, lạnh lùng nói:”Phần của tôi cần nấu kĩ hơn,”

Tay cẩm dao của Phương Trì Hạ run lên, trợn tròn mắt nhìn Lạc Dịch Bắc.

Tiểu nha đầu bên cạnh buông tha cô rồi, bây giờ anh đang làm cái gì vậy? Định làm khó cô sao?

Kỷ Ngải nghe thấy giật mình, ngẩng đầu lên, đẩy phần ăn của mình sang chỗ Phương Trì Hạ, nói theo lời của Lạc Dịch Bắc,” cả của tôi nữa.”

Phương Trì Hạ, “.....”

Phương Trì Hạ không hề muốn, nhưng vẫn cầm hai phần ăn đi vào phòng bếp.

Đi thì đi, chỉ là nấu thêm thôi mà.

Nếu làm chuyện nhỏ này mà không được thì làm sao giữ được quan hệ hôn nhân hai người.

Hai người vốn dĩ là cưới chui, Phương Trì Hạ vốn không muốn nhiều người biết, như vậy, 4 năm sau ly hôn, mọi người cũng không thể can thiệp.

Tự an ủi mình một lúc, rồi bình tĩnh trở lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi