ÔNG XÃ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO SỦNG: BẢO BỐI, TIẾP TỤC

Lạc Dịch Bắc lúc này trông ra rất tản mạn, trút bỏ dáng vẻ lạnh lùng, khoác lên một sự xấu xa không thể diễn tả.

Thân người lười nhác dựa lên cửa, ánh mắt của anh ung dung nhìn về phía cô, dường như không có ý định buông tha cho cô.

Những lời đó của Phương Trì Hạ chỉ là cái cớ để thoát khỏi anh, nào ngờ anh thật sự xem là thật, nhất thời lại không biết phải trả lời anh thế nào.

Có điều, xả nước cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì.

"Được, tôi giúp anh." Cô từng bước từng bước đi về hướng anh, lướt qua người anh, đến trước bồn tắm lớn.

"Xong rồi." Mở vòi nước, nhìn làn nước ấm nóng phun ra từng chút một, lấy khăn lông bên cạnh lau đi cánh tay bị ướt, cô quay người đi ra ngoài, lúc đi đến cửa, lại bị Lạc Dịch Bắc chặn lại.

"Tôi lát nữa hẵng tắm!" Chỉ xem như anh ta muốn kéo cô cùng tắm, cô giơ cánh tay lên chặn ngang khoảng trống giữa hai người, sắc mặt của cô hơi hoảng loạn.

Kể từ khi kết hôn đến nay, có vẻ như nhà tắm là một nơi nguy hiểm.

Ở chỗ này cô đã chịu thiệt biết bao nhiêu lần, vừa thấy động tác của anh, cô đã phản xạ có điều kiện mà bắt đầu chống chọi rồi.

"Thay một cái khăn tắm vào đây!" Lạc Dịch Bắc nhìn cô kì dị, mặt không biểu cảm buông một câu, cũng không quan tâm cô ở đây, cởi quần áo trước mặt cô.

Phương Trì Hạ sững sờ, khoé mắt thu lại một cái, có hơi ngơ ngẩn mà đi ra ngoài.

Giúp anh mang vào hai cái khăn tắm, sau đó cô dời sang nhà tắm của phòng khác.

Lúc Lạc Dịch Bắc đi ra, đã không thấy bóng dáng cô đâu cả.

Lạc Dịch Bắc luôn xem thường cô, nhưng mà, chỉ cần cô vừa rời đi, anh lại có chút hiếu kì không biết cô đang làm gì.

Nghiêng đầu nhìn bên ngoài hành lang, anh bước vài bước ra ngoài.

Lúc đẩy cánh cửa phòng khách ở cuối góc, trên giường đặt bừa một bộ quần áo ở nhà của Phương Trì Hạ, tiếng nước trong nhà tắm trùng hợp đang từ từ dừng lại.

Cửa phòng sau vài giây được mở ra, bóng dáng của Phương Trì Hạ từ trong đi ra.

Trên người quấn bừa một cái khăn tắm, trên đầu phủ một cái khăn lông, gương mặt vốn nhỏ đến đáng thương hoàn toàn bị chắn hết, cô vừa đi vừa lau tóc.

Chỉ cần nơi nào không có anh, cô dường như vẫn rất tự tại. Khăn lông chùm lên nghiêng lệch thì không nói đi, ngay cả khăn tắm cũng choàng rất hờ hững, giống như có thể rơi ra bất cứ lúc nào vậy.

Mắt của cô bị khăn lông che lại, có vẻ không nhìn thấy anh đang đứng ở cửa.

Rất tuỳ ý mà lau lau tóc của mình, sau khi cô đi ra, thậm chí còn ở trước mặt anh, choàng khăn tắm làm vài động tác khởi động.

Khăn tắm của cô vốn là không được choàng kĩ, hành động như thế, lại tuốt xuống một chút.

Phương Trì Hạ dường như không nhận ra, vẫn cứ dùng khăn lông quấn lấy đầu mà lau tóc.

Lúc lau, còn khẽ hát một bài ca, dường như là tiếng Pháp, Lạc Dịch Bắc không biết là bài gì, môi đỏ vừa mở vừa khép, xem ra rõ ràng tâm tình rất tốt.

Thứ khiến Lạc Dịch Bắc không quen mắt chính là mỗi lần chỉ cần không có anh, tâm tình của cô giống như lấy lại sức sống, thậm chí ngay cả biểu cảm cũng sinh động trở lại.

Giọng nói của Phương Trì Hạ thật ra đặc biệt êm tai, lúc nói tiếng Pháp, có một sự cuốn hút không thể diễn tả, trầm bổng lại du dương, khiến đầu của Lạc Dịch Bắc lại nhớ đến mỗi buổi tối, thanh âm mềm mỏng của cô lúc kháng cự với anh.

Nũng nịu nhu mì, tựa như tẩm mật ngọt vậy, ngấm vào trong xương cốt.

Phương Trì Hạ rõ ràng vẫn còn không nhận ra Lạc Dịch Bắc đang ở trong phòng rành rành, rất tuỳ ý mà lau lau đầu, định lấy khăn lông xuống, cổ tay đột nhiên bị một bàn tay giữ lại...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi