ÔNG XÃ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO SỦNG: BẢO BỐI, TIẾP TỤC

Lạc Dịch Bắc lái xe đến bệnh viện, lúc vào trong phòng bệnh người Lạc gia cũng ở đây.

Lạc Dịch Bắc đi vào, cầm hũ trà đổ ra, đưa một ly cho Lạc Ân Kỳ, cũng rót cho mình một ly.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Sa Chức Tinh, bưng ly trà uống.

"Con thích những thứ có vị ngọt như vậy từ lúc nào?" Nhìn Lạc Dịch Bắc một cách quái dị hoang mang hỏi.

"Ông nội, ông uống nữa không?" khóe môi Lạc Dịch Bắc như có như không nhếch nhẹ, tự động bỏ qua câu hỏi của Sa Chức Tinh, ánh mắt nhìn Lạc Ân Kỳ ở trên giường.

"Ai làm vậy?" Lạc Ân Kỳ đưa ly cho Lạc Dịch Bắc, thuận miệng hỏi.

Cháu dâu làm cho ông!

Lạc Dịch Bắc không nói trắng ra, mà chỉ giúp ông rót thêm một ly.

Sa Chức Tinh ở bên cạnh không dấu vết nhìn động tác Lạc Dịch Bắc, đại khái đoán được vài phần.

Không trực tiếp vạch trần, chỉ đứng lên, cười như không cười hỏi, "Lúc nào con đưa về nhà giúp ông nội con pha trà đi?"

"Đúng vậy a, cháu cũng về nhà ở đi, cả ngày ở bên ngoài, còn nhớ cháu cũng có nhà không?" Lạc Ân Kỳ quở trách Lạc Dịch Bắc vài câu, gọi người giúp việc chuẩn bị, còn nói: "Đem cô bé về đi, trong nhà sẽ không bạc đãi cháu dâu."

"Chuyện đó để nói sau đi, bây giờ không còn sớm nữa, cháu về đây!" Lạc Dịch Bắc để ly lên bàn, đứng dậy, lấy áo khoác, quay người đi ra ngoài.

Việc này Lạc Dịch Bắc không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý.

Theo Lạc Dịch Bắc, nếu như đề nghị, Phương Trì Hạ cũng không nhất định sẽ đồng ý.

Rời khỏi bệnh viện, lên xe, chuẩn bị về biệt thự thì Thi Cận Dương gọi điện thoại tới, nói là đến Hoàng Cung club gặp nhau.

Lạc Dịch Bắc nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, nên không từ chối.

Lạc Dịch Bắc quay đầu xe, đến Hoàng Cung Club.

Chuyến đi này, kết thúc lúc hơn mười một giờ.

Lúc về đến biệt thự đã gần 12h.

Khi vào, bởi vì biệt thự quá lớn tất cả đều là một mảnh đen kịt cảm giác rất vắng vẻ.

Bật đèn sáng, Lạc Dịch Bắc đang muốn lên trên tầng, thì thoáng thấy cách đó không xa Phương Trì Hạ đang nằm trên ghế sa lon, bước chân dừng lại.

Phương Trì Hạ ôm một cái gối ngủ trên ghế sa lon, cơ thể nhỏ như con nít cuộn tròn.

Chỉ có một người ở trong phòng khách, ánh đèn mờ mờ, ghế sô pha rộng gấp hai lần cô, lúc này Phương Trì Hạ ở trong mắt Lạc Dịch Bắc, bỗng nhiên có cảm giác cô đơn nói không nên lời.

Lạc Dịch Bắc im lặng nhìn Phương Trì Hạ, nghĩ tới buổi tối từ trước đến bây giờ Phương Trì Hạ đều như vậy, nên có cảm giác đồng tình.

Thật đáng thương, như vậy rất cô đơn!

Phương Trì Hạ ngủ đưa lưng về phía Lạc Dịch Bắc.

Đêm nay Phương Trì Hạ ngủ hơi sớm, biệt thự lớn như vậy, một người cũng không biết làm gì, sau khi kết hôn Phương Trì Hạ chưa từng ngủ đủ giấc, bây giờ Phương Trì Hạ ngủ rất ngon, lông mi rủ xuống, ngủ yên giống như em bé.

Lạc Dịch Bắc giống như bị ma xui quỷ khiến đi qua chỗ Phương Trì Hạ, đứng bên cạnh nhìn chằm chằm hồi lâu, do dự có nên gọi Phương Trì Hạ dậy hay không.

Nhìn Phương Trì Hạ ngủ ngon như vậy, Lạc Dịch Bắc giơ tay lên, nhưng không đủ nhẫn tâm gọi Phương Trì Hạ dậy.

Đêm nay tha cho Phương Trì Hạ một đêm vậy!

Lạc Dịch Bắc bế Phương Trì Hạ đi lên tầng...

Ngày hôm sau khi Phương Trì Hạ tỉnh dậy đã nằm ở trên giường, trong phòng chỉ có một mình Phương Trì Hạ.

Ngủ một đêm no giấc, cảm giác tinh thần tốt hơn nhiều.

Nhìn chằm chằm cái giường rộng lớn, Phương Trì Hạ kinh ngạc…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi