ÔNG XÃ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO SỦNG: BẢO BỐI, TIẾP TỤC

Lạc Dịch Bắc đứng ở đằng kia khí chất hơn  người, sau lưng giống như có một quầng sáng chói mắt, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Phương Trì Hạ toàn thân cứng ngắc, hạ thấp quyển tài liệu xuống, cẩn thận từng li từng tí nhìn Lạc Dịch Bắc, nhìn đôi mắt Lạc Dịch Bắc lạnh giống như hầm băng, nội tâm "Lộp bộp" nhảy dựng, dùng tốc độ  nhanh nhất che mặt lại.

Phương Trì Hạ rất hồi hộp, Lạc Dịch Bắc đứng cách cô không xa, nhất thời cô cũng không biết trốn ở đâu.

Trong lúc Phương Trì Hạ đang bối rối không biết làm sao, thì Lạc Dịch Bắc chỉ nhàn nhạt nhìn quanh văn phòng một lần, rồi đi thẳng vào văn phòng của  Thi Cận Dương.

Thi Cận Dương cũng không ngờ Lạc Dịch Bắc sáng sớm đã tới đây, nhìn chằm chằm Lạc Dịch Bắc rất lâu, ánh mắt giống như đang nhìn thấy chuyện kỳ quái.

"Hôm nay cơn gió nào thổi cậu tới đây?" Thi Cận Dương giả vờ giả vịt nhìn ra bên ngoài cửa sổ trêu chọc Lạc Dịch Bắc, "Còn sớm lắm ah! Qua kiểm tra tôi sao?"

Thi Cận Dương chỉ nói đùa cho vui không ngờ một câu đã đoán đúng.

Lạc Dịch Bắc đi vào, không thèm giải thích, ngồi trên ghế sa lon, mắt nhìn cửa hỏi: "Không gọi trợ lý cậu vào tiếp khách sao?"

Khóe mắt Thi Cận Dương giật giật, liếc Lạc Dịch Bắc một cái, không khách khí châm chọc, "Cậu mà là khách?"

"Sao tôi lại không phải là khách?" Lạc Dịch Bắc híp mắt, mặt không cảm xúc phun ra hai chữ, "Trợ lý!"

Thi Cận Dương không dấu vết nhìn Lạc Dịch Bắc, cảm giác hôm nay Lạc Dịch Bắc rất lạ.

Nhưng không suy nghĩ nhiều.

Lạc Dịch Bắc làm chuyện không ai hiểu như vậy không phải chuyện một hai ngày.

Cầm điện thoại lên, muốn gọi Phương Trì Hạ đi vào, vừa nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, thì phát hiện vị trí Phương Trì Hạ trống trơn.

Thi Cận Dương bất đắc dĩ đành gọi điện thoại cho trợ lý khác.

Trợ lý mà Thi Cận Dương gọi vào mới hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt rất đẹp, nhưng dáng người rất mập mạp.

Vừa nghe gọi vào tiếp Lạc Dịch Bắc, cười như hoa, lắc lắc eo đi vào, trên má trang điểm đỏ như mông khỉ.

"Lạc tổng muốn uống gì? Tôi giúp anh pha!" khuôn mặt trợ lý cực đẹp, rất tự tin nói chuyện với Lạc Dịch Bắc, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Lạc Dịch Bắc thẹn thùng, liên tục phóng điện về phía Lạc Dịch Bắc.

Thi Cận Dương ở bên cạnh nhìn thấy khóe môi co rút, trợn mắt.

Lạc Dịch Bắc từ đầu tới cuối vẫn lạnh lùng, nhìn cũng không nhìn trợ lý, ánh mắt quét về phía Thi Cận Dương, mặc kệ trợ lý lạnh lùng mở miệng châm chọc, "Thi Cận Dương, cậu gọi người tới diễn hài kịch sao?"

Trợ lý vô tội nhìn Lạc Dịch Bắc, không rõ mình đã làm gì sai.

"Trong vòng ba giây cút ra ngoài!" Lạc Dịch Bắc lạnh giọng ra lệnh.

Trợ lý ngừng cười, đỏ mặt, đầu cúi thấp, bối rối chạy ra ngoài.

"Người tiếp theo." Lạc Dịch Bắc mặt không cảm xúc mở miệng.

Thi Cận Dương nhìn mặt Lạc Dịch Bắc, cảm giác giống như Hoàng đế đang ngồi chờ cung nữ hầu hạ, khuôn mặt hơi vặn vẹo.

Lạc Dịch Bắc tới đây để tuyển phi hay tới chọn nhân viên trợ lý?

"Người tiếp theo!" Lạc Dịch Bắc mặt không cảm xúc mở miệng yêu cầu không có ý dừng lại.

Thi Cận Dương bất đắc dĩ, lại gọi cho trợ lý khác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi