ÔNG XÃ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO SỦNG: BẢO BỐI, TIẾP TỤC

Người mà Phương Trì Hạ đụng phải là Phương Phỉ em gái của Phương Vinh, cô ta ngày thường khi ở nhà rất thích làm khó dễ với.

Hai người đụng mặt nhau ở đây, coi như là oan gia ngõ hẹp.

Phương Phỉ bị cô chặn họng đến mức nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.

Ánh mắt cô ta xảo quyệt lướt trên người cô, thấy cô ăn vận tựa như một nàng công chúa cao quý lộng lấy khác người, trong lòng lại cảm thấy ghen ghét phẫn nộ hơn vài phần.

Nhân lúc mà Phương Trì Hạ vẫn chưa có phản ứng gì, cô ta đột nhiên giơ tay lên tát Phương Trì Hạ một cái, lớn tiếng nói: “ làm cái váy của tôi ra bộ dạng này, cô còn dám cãi lý với tôi ư?”

Cái tát quá mạnh và bất ngờ làm cho bên má của Phương Trì Hạ đỏ ửng lên, in hằn rõ nét cả bàn tay của cô ta, Phương Trì Hạ không kịp trở tay né tránh, tay ôm bên má đỏ ửng của mình, ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào cô ta, lạnh lùng hỏi: “ sao cô dám?”

“Tôi đánh cô đấy thì có sao?” Phương Phỉ nhìn cô đầy thách thức, “ cô đừng có tưởng rằng mình ăn vận thế này thì có thể một bước trở thành tiểu thư, chẳng qua cô chỉ là một đứa mồ côi cha mẹ mà thôi! Hồi đó nếu không phải nhà họ Phương chúng tôi nhận cô về, bây giờ chắc cũng không biết cô đang ở cái xó xỉnh nào rồi cô biết chưa hả Đồ con hoang!”

Cô ta vô cùng kiêu ngạo, lời nói sắc lẹm chứa đựng muôn vàn nhát dao cứa vào tim Phương Trì Hạ, bàn tay giơ ra định tát Phương Trì Hạ một lần nữa bỗng chốc bị một cánh tay rắn chắc chặn lại.

“ Chó điên ở nơi nào lại tới đây cắn người vậy?” Giọng nói lạnh lùng vang lên đứng giữa hai cô gái, Thi Cận Dương ban nãy vẫn đang bận bịu tiếp khách bỗng từ đâu xuất hiện trước mặt hai người họ.

Phương Phỉ khiếp sợ ngước nhìn anh ta, sự kiêu ngạo ban nãy chốc lát đã bị tiêu biến hết, cả người cô ta run lên e sợ.

Cô ta cúi đầu, hạ giọng: “ Thi thiếu gia, là cô ta làm bẩn váy của em trước!”

Thi Cận Dương lạnh lùng liếc nhìn cô ta, ánh mắt nhìn vào chiếc váy đã bị ướt một mảng đó, “ Các người làm việc thế nào vậy? Cái loại người đến tiếng người cũng không biết nói như thế này mà ai dám thả cho nó vào đây hả? Còn đứng ngây người ở đó ra làm gì?”

Mấy người bảo vệ đều hiểu ý của anh ta, lập tức bước về phía Phương Phỉ lôi cô ta tống cổ ra ngoài.

Phương Phỉ không thể tưởng tượng ra cái cảnh này, cô không tin rằng mình lại bị người khác đá mình ra khỏi cửa một cách nhục nhã đến thế, liền hét với theo giải thích:

“ Thi Thiếu giaaaa, cái anh vừa nhìn thấy không phải là sự thật đâu! Thi thiếu giaaaaaaaa……”

“Tiểu thư, mong cô hợp tác làm việc với chúng tôi, trước giờ chúng tôi đều chưa từng nhìn thấy cậu chủ tức giận với ai đến thế bao giờ, cô là người đầu tiên đó rõ chưa. Nếu cô còn làm loạn để cậu chủ nhà tôi nổi giận thì e rằng cả nhà cô cũng sẽ gặp chuyện không hay đấy.” Một trong những cảnh vệ lôi cô ta ra ngoài tốt bụng khuyên cô ta một câu.

Phương Phỉ tức giận tới nỗi răng nghiến kèn kẹt.

Phương Trì Hạ, cô hãy nhớ đấy!

Phương Trì Hạ đờ người đứng tại chỗ, hai tay buông thõng xuống, cảm giác như có cái gì đó đâm thủng tim gan mình, sắc mặt trắng bệch.

Thi Cận Dương lo lắng nhìn cô, tay nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng an ủi: “ cô không cần để ý đến cái loại người đó.”

Phương Trì Hạ toàn thân cứng đờ, toàn thân run run.

Nhưng mà, không lâu sau, biểu cảm của cô đã dần dần bình tĩnh trở lại, cô cố nhoẻn miệng cười nói: “ tôi không sao.”

Cô sẽ không để những chuyện không vui quá lâu trong lòng mình, tại sao lại để một người không thích mình làm ảnh hưởng đến tâm trạng cơ chứ?

“ nào, tôi dẫn cô đi xem thứ này!” Thi Cận Dương rất khâm phục nghị lực trong tâm hồn của cô, anh nắm tay cô đưa cô đi đến vườn hoa.

Vừa bước đến cổng, bỗng nhiên trên trời có tiếng xôn xao gì đó vang lên, trên nền bầu trời tối mờ, bỗng nhiên có rất nhiều vệt sáng sắc màu rực rỡ thi nhau bay qua bay lại, vô cùng lộng lẫy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi