ÔNG XÃ TUYỆT TÌNH ĐỪNG LẠI ĐÂY


Trước cửa nhà hàng, Phương Tiểu Dao lấy lý do đi gặp bạn trai để lại một mình Dung Tiêu Hoan đi vào.

Nhà hàng năm sao có tiếng trong thành phố tối nay đã được Tần Liên Bách bao trọn, còn đặc biệt bố trí lại.

Chỉ có một bàn ăn hình tròn giữa không gian rộng lớn, xung quanh là những cây nến thơm đắt tiền được đặt mua từ Úc.

Ánh sáng vàng do nhiều cây nến thắp lên trông lãng mạn vô cùng.

Giữa bàn chính là chiếc bánh kem được đặt riêng và Tần Liên Bách không ngại chi trả cho nó bằng giá của một chiếc ô tô.

“Em đến rồi sao? Mau lại đây!”
Tần Liên Bách đi ra kéo Dung Tiêu Hoan lại ngồi xuống chiếc ghế êm ái.

Anh ta vén sợi tóc bên má cô ra sau tai, điển trai cười lên:
“Chúc mừng sinh nhật em.”
Dung Tiêu Hoan ngại ngùng cười, không gian ở đây rộng lớn nhưng khiến cô rất ngột ngạt.

“Anh không cần bày vẽ thế này đâu, sau này em biết lấy gì mà đáp trả.”
Tần Liên Bách cau mày không vui:
“Em đừng khách sáo nữa được không? Tất cả là do anh tự nguyện, chỉ cần có được em, anh có thể bán tất cả cổ phần mình đang có trong tay nữa kìa.”

Dung Tiêu Hoan như bị dọa sợ, cô đưa tay lên che miệng Tần Liên Bách không cho anh ta nói nữa.

Ánh mắt cô rũ xuống:
“Em không xứng.”
Tần Liên Bách đưa tay nắm lấy bàn tay cô đang che miệng mình lại, anh ta áp chặt bàn tay cô vào môi mình, nhẹ nhàng hôn lên nó.

Sau đó anh gom hai bàn tay của cô lại, giọng nói nam tính có phần nghẹn ngào:
“Hoan Hoan em tuyệt đối xứng hơn ai hết.

Chỉ là em đã để anh chờ đợi rất lâu rồi.

Em trốn tránh anh cũng đủ mệt rồi đúng không? Hai năm trước gặp lại em, anh cũng đã quyết định sẽ theo đuổi em đến cùng.

Em có chồng rồi thì sao chứ? Ly hôn rồi mà.

Lần này về đây em cũng đã hứa với anh sẽ thưa chuyện chúng ta với mẹ em.

Hoan Hoan, em bắt anh đợi đến bao giờ nữa?”
Tần Liên Bách thâm tình nhìn cô thủ thỉ nói, giọng của anh ta như rót mật vào tai người nghe.

Dung Tiêu Hoan biết, Tần Liên Bách thích cô rất lâu rồi.

Nhưng hai người là anh em họ, cô không thể chấp nhận được mà hết lần này đến lần khác trốn tránh.

Cô sang Pháp anh ta sang Pháp theo, thấy thế cô liền bí mật về nước, không lâu sau kết hôn thì anh ta mới không đuổi theo nữa.

Nhưng lần rời khỏi quê hương vừa rồi, cô chỉ nghĩ tìm một nơi để thoát khỏi Cố Viễn Tranh, Pháp là nơi cô nghĩ đến đầu tiên.

Khi đến đây được một tháng cô đã gặp lại Tần Liên Bách.

Anh ta chẳng những không ghét bỏ cô mà còn theo đuổi lại, cho cô chỗ dung thân và tránh khỏi tai mắt trên thế giới của Cố Viễn Tranh.

Tần Liên Bách cũng cho cô biết, sở dĩ anh ta dám theo đuổi cô là vì anh ta chỉ là con nuôi của nhà bác cô, vì thế đã đổi họ thành họ Tần và sinh sống đến nay.

Cùng với những lời đường mật tán tỉnh, anh ta cho cô rất nhiều thứ, hiểu rõ sở thích của cô.


Cô biết trong lòng mình không thể mở cửa thêm lần nữa nhưng vì sự áy náy, lòng trắc ẩn mà chấp nhận anh ta.

Lần này về quê hương cũng chỉ vì Tần Liên Bách muốn kết hôn với cô, cô đồng ý.

Nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng đi gặp mẹ mình, kẻ đã từng có lời nói dối tai hại khiến cô không được nhìn ba lần cuối.

Tần Liên Bách nhìn ra trong mắt Dung Tiêu Hoan có rất nhiều tâm sự nhưng lại khó nói.

Anh ta cười xoà rồi xoa đầu cô:
“Không sao, anh đợi em chuẩn bị tinh thần.

Giờ gì cùng dùng bữa thôi.”
Dung Tiêu Hoan nhìn Tần Liên Bách đầy cảm kích, anh ta không một lần nào là ép buộc cô cả, càng nghĩ cô lại thấy mình không xứng với người tốt như anh.

Họ dùng bữa trong sự thiếu thoải mái của đối phương, nhưng Tần Liên Bách vẫn cần mẫn chăm chút cho cô.

Anh ta hết gắp thức ăn rồi lại chùi mép cho cô.

Lúc cắt bánh còn nắm tay cô cùng cắt.

Khung cảnh rất thân mật, và nó đã được chụp lại và đến tay Cố Viễn Tranh.

Chỉ là anh không ngờ đối tác làm ăn lớn của mình, đã được anh xem như là một người bạn tốt trên thương trường lại chính là đối tượng tiếp theo của Dung Tiêu Hoan.


Đến bây giờ Cố Viễn Tranh vẫn nghĩ, Dung Tiêu Hoan vẫn giữ bản chất ham tiền khi xưa của mình.

Không có anh cô cũng dễ dàng tìm được đối tượng giàu có mới.

Nhưng anh cũng đâu ngờ cô lợi hại đến vậy, Tần Liên Bách đâu phải tên nhà giàu bình thường, tài sản của hắn đâu kém cạnh gì anh, chỉ có danh tiếng trên thương trường là không bằng anh thôi.

Mà nói không chừng cô đang lợi dụng Tần Liên Bách để trả thù anh thì sao?
Ha!
Cố Viễn Tranh vo tròn tấm ảnh trên tay lại rồi vứt mạnh xuống đất, anh cúi đầu rồi dùng tay vuốt tóc mình lên, đôi mắt hiện lên tia hung ác.

“Hoan Hoan, tôi thật sự ghen rồi.

Em được lắm, dám dùng hắn đối phó với tôi.

Nhưng để tôi xem, em trả thù được tôi hay tôi cướp lại em từ tay hắn!”
Cố Viễn Tranh chỉnh trang lại, chân dài sải bước ra khỏi thư phòng, vào gara phóng chiếc xe đua của mình ra ngoài.

Anh kết nối điện thoại:
“Điều tra thêm về thân phận của Tần Liên Bách!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi