PHÁ QUÂN MỆNH

Nghe thấy lời của Diệp Hạo thì Linh Hồ Uyển Nhi lập tức nhấc áo nhìn xuống, thì thấy bên trong vẫn là quần áo của cô ta, không có vết tích bị chạm qua.  

Hơn nữa bên dưới của cô ta cũng không có cảm giác đau đớn, nghĩ đến đây thì cô ta biết mình hiểu nhầm Diệp Hạo rồi, khuôn mặt lập tức đỏ rực lên, kéo dài từ cổ đến tận mang tai.  

Diệp Hạo cạn lời chẹp chẹp miệng, đúng lúc này, bà cụ bước vào, nhìn thấy Linh Hồ Uyển Nhi đỏ bừng mặt, giọt nước mắt vẫn còn đọng ở trên mắt.  

Bà cụ cầm khăn giấy ở bên cạnh đưa qua, thấy bà ấy đi đến, trên tay lại còn cầm giấy thì Diệp Hạo nhanh chóng chạm vào người Linh Hồ Uyển Nhi một cái.  

“Bà cụ đến, mau chào hỏi đi”, sau đó, anh lập tức nở nụ cười tươi rói, nói: “Bà cụ...”  

“Bà cụ, cảm ơn,...”, Linh Hồ Uyển Nhi đỏ mặt nhận lấy khăn giấy bà ấy đưa cho.  

“Cô gái đừng khóc nữa, tôi thấy cậu ấy rất đẹp trai đó”.  

Bà cụ nói một câu rồi nhìn sang Diệp Hạo, nghiêm mặt nói: “Tên nhóc, tôi phải nói với cậu mấy câu”.  

“Tôi biết thanh niên các cậu tuổi trẻ dễ kích động lại khó kiềm chế, nhưng dù bốc đồng đến đâu thì cô gái này vẫn đang bị thương nặng, không thể ép buộc được, đây không phải là điều mà một người đàn ông nên làm”.  

Bà cụ như là đang mắng anh, Diệp Hạo có chút sững sờ: "Bà cụ, cháu không kích động mà, bà có ý gì chứ...”  

“Hừ, cậu lại còn giả vờ?”, bà cụ có chút không vui: “Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô gái này đi, lại còn khóc nữa, có phải cậu lợi dụng cô ấy không? Ép buộc người ta làm việc không đứng đắn khiến cho cô ấy tức giận?”  

Bà cụ nói xong, Diệp Hạo mới hiểu ra, bất lực nở nụ cười: “Bà cụ, bà hiểu lầm rồi, cháu không làm gì cô ấy cả, cô ấy tỉnh lại thấy mình bị thay mất quần áo, còn tưởng rằng cháu đã làm gì, đúng là oan uổng mà”.  

“Thật là như thế sao?”, bà cụ nhìn Linh Hồ Uyển Nhi một cách nghi ngờ.  

Cô ta xấu hổ mà cười một cái: “Bà cụ, là cháu hiểu nhầm”.  

“Ồ, thế thì tốt, thế thì tốt...”, bà cụ thở dài nhẹ nhõm, sắc mặt vô cùng hiền hậu.  

"Đúng rồi, cô gái, cậu nhóc này khá đấy. Hôm qua ôm cô cả người đầy máu đến, sau đó còn suýt nữa quỳ xuống cầu xin ông cụ dùng hết sức để cứu cô. Tôi thấy hai người không phải là một cặp vợ chồng nhưng cũng rất hợp nhau đấy...”  

Bà cụ nói một hồi lâu, Linh Hồ Uyển Nhi đỏ bừng mặt, cúi mặt xuống như sắp vùi vào ngực luôn rồi, Diệp Hạo ở bênh cạnh cười nhạt, không dễ có thể thấy được bộ dạng này của cô ta.  

Lúc này, ông lão ở bên ngoài hắng giọng một cái rồi bảo bà cụ đi dọn cơm lên cho hai người, bà cụ trả lời lại một câu rồi khi đứng dậy lại còn nhìn Diệp Hạo một cái rồi vỗ nhẹ vào vai anh.  

Diệp Hạo không nói nên lời, tất cả các bà cụ trên thế giới này đều giống nhau, thích buôn chuyện.  

Bà cụ đi rồi, hai má Linh Hồ Uyển Nhi ửng hồng quyến rũ, Diệp Hạo cười lắc đầu: "Đừng giả bộ, bà cụ đi rồi, đỏ mặt cho ai xem?"  

“Diệp Hạo...”, Linh Hồ Uyển Nhi lập tức nắm chặt tay, tức giận nói: "Anh là đồ khốn kiếp. Đợi đến khi tôi khỏe lại, tôi sẽ xé miệng đập nát răng của anh”.  

“Tôi đợi cô đến xé miệng, nhưng mà, đợi cô có sức lực rồi lại nói tiếp”, Diệp Hạo khinh thường mà cười một tiếng, lúc này, bà cụ bưng một chiếc mâm đi vào.  

Hai quả trứng luộc, hai bát cháo, hai đĩa rau xanh nhỏ, đây là bữa sáng đơn giản, phần lớn mọi người trên núi đều ăn những thứ này.  

Trứng gà là nhà nuôi, rau xanh là loại rau dại mọc trên núi không bị ô nhiễm, vừa thanh mát lại bổ dưỡng. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi