PHÁ QUÂN MỆNH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Âu Dương Ngọc Quân đột nhiên sắc mặt cũng thay đổi, trên người như có sát ý: “Không sai, chúng ta phải mau chóng quay về. Nếu như chị dâu có chuyện gì, tôi sẽ thiêu huỷ hết cả cái miếu đó!”  

Lời của Âu Dương Ngọc Quân khiến tim Zado như đập nhanh một nhịp, thiêu huỷ chùa Đạt Mẫu sao?  

Đó là chuyện vô cùng bất kính, trong lòng cậu ta lo lắng, trong lòng vội thay Âu Dương Ngọc Quân xin lỗi Phật, song cậu ta cũng chẳng thể lên tiếng phản bác.  

“Hoặc là bọn họ vẫn còn chưa đi xa, chúng ta cứ đi theo dấu chân, có thể sẽ theo kịp bọn họ!”, Âu Dương Ngọc Quân trầm giọng nói.  

“Được, mau thu dọn đồ đạc thôi!”  

Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn đồ đạc, bắt đầu tìm kiếm theo dấu chân, đi đến được khoảng hai mươi phút thì dấu chân trong tuyết hoàn toàn biến mất.  

Vẻ mặt ba người đều vô cùng u ám.  

“Dấu chân mất rồi, chúng ta làm sao đây?”, Long Linh lo lắng hỏi.  

“Chắc là do đêm qua gió quá lớn đã thổi tuyết phủ trên mặt đất, làm mất dấu chân rồi”, Zado suy đoán nói.  

“Khốn nạn, mấy tên hoà thượng này đúng là không phải người. Nếu chúng ta bị mắc kẹt ở đây không thoát ra được thì phải làm sao đây?”, Long Linh bực tức nói.  

“Đúng rồi, xem thử la bàn của chúng ta có hoạt động lại chưa…”, Âu Dương Ngọc Quân vội lấy la bàn ra, kim đồng hồ vẫn nhảy loạn xạ, rõ ràng đã bị nhiễu.  

“Sao đây? Chúng ta làm sao bây giờ?”  

Lúc này bọn họ lần theo dấu vết đã đến chỗ này, không hề giống với con đường lúc nãy bọn họ đến, cách duy nhất là theo dấu chân quay lại chỗ tảng đá lúc nãy.  

“Quay về trước, chẳng phải bọn họ đã nói đi thẳng theo hướng đó là hướng đông bắc sao?”  

“Chúng ta cứ đi thẳng, tôi không tin không thoát được chỗ này!”, Âu Dương Ngọc Quân nói.  

“Nhưng còn quả Phật Tâm thì sao?”, Long Linh cau mày nói.  

“Không nói đến quả Phật Tâm nữa. Lão hoà thượng kia đã giữ lại chị dâu chắc chắn không có lòng tốt. Thật ra chuyện tôi lo sợ nhất là…”, Âu Dương Ngọc Quân không nói hết câu mà nhìn qua Long Linh, cả hai đều thấy được sự tức giận trong ánh mắt đối phương.  

Sợ nhất chính là Hàn Tuyết bị đám hòa thượng đó thuyết giáo, quy y cửa Phật. Dù sao Tán Đức Thượng Sư đó cũng đã nói rõ là mời Hàn Tuyết đến miếu chùa bọn họ để quy y.  

Chẳng qua là lời mời đã bị Hàn Tuyết từ chối thẳng rồi. Nhưng Phật giáo có khả năng tẩy não mạnh thế nào, bọn họ cũng không dám đánh cược.  

Nhỡ đâu Hàn Tuyết trở thành tăng ni của chùa Đạt Mẫu thì sau này sẽ tạo thành tổn thương cho Diệp Phàm. Bọn họ bắt buộc phải thoát khỏi đây, ngăn cản chuyện đó xảy ra.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi