PHÁ QUÂN MỆNH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đưa các cô ra ngoài rồi thì sẽ tìm cách giữ Hàn Tuyết ở lại trong chùa, tất cả mọi chuyện đều đã được lên kế hoạch từ trước.  

Bây giờ chỉ còn lại mình Hàn Tuyết đơn độc trong chùa, một người phụ nữ yếu đuối sẽ dễ bị bọn họ sắp đặt.  

“Cẩn thận, bầy sói lại tới rồi...”, Âu Dương Ngọc Quân hô lên một tiếng, bầy sói vừa tấn công bọn họ lúc này lại quay lại.  

Lần này ít nhất cũng phải có tới hai mươi con sói, đây là một con số đáng sợ, khắp nơi đều là những cặp mắt xanh rì, nhìn chằm chằm về phía bọn họ.  

Bọn họ lại không mang theo súng, Âu Dương Ngọc Quân nắm chặt con dao vẫn chưa khô máu sói.  

“Giết!”  

Âu Dương Ngọc Quân hô lên một tiếng, cậu ta không được tỏ ra sợ hãi trước bầy sói, một khi để bầy sói phát hiện ra bộ dạng sợ hãi, bọn chúng sẽ tấn công càng mãnh liệt hơn.  

Trong núi tuyết, khắp nơi đều là sói, Âu Dương Ngọc Quân một mình chiến đấu cùng bầy sói.

Sáng sớm, Hàn Tuyết dậy sớm, kham bố Phổ Đà đã chuẩn bị một đội gồm 21 người, tất cả đều đội mũ lạt ma, giống như kiểu đầu mào gà vậy.  

Nhìn thấy những người này thì Hàn Tuyết cảm nhận được một khí thế vô cùng hung ác, không giống như cảm giác hiền hòa nhân hậu của những thầy tu khác, cô lập tức nhăn mày.  

Chỉ là, cô cũng không hỏi nhiều, Phật giáo cũng có người luyện võ, chắc có lẽ là những thầy tu bảo vệ chùa.  

Vì dù gì là đức phật thì cũng có những người mặt mày hung dữ.  

“Thí chủ Hàn, Đức Tán, chúc mọi người thành công trở về, Tashi delek”, ngoài cổng chùa, Kham Bố Tông Thành tự mình ra tiễn bọn họ.  

Lần này, Đức Tán Thượng Sư dẫn đoàn, một đám người ngồi vào trong 4 chiếc xe rồi đi về hướng núi tuyết.  

Cùng lúc đó, giữa những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, Diệp Hạo đá vào người Linh Hồ Uyển Nhi đang ngủ say như chết bên cạnh, họ vô cùng may mắn, vậy mà lại tìm thấy một cái hang.  

Mang lều dựng trong hang, ngủ một giấc vô cùng ngon lành.  

“Đồ điên này, sao lại gọi tôi sớm thế...”, Linh Hồ Uyển Nhi mắng một tiếng, rồi từ trong túi ngủ của mình chui ra ngoài.  

Bởi vì liên tục bị tập kích bất ngờ, lại thêm việc vết thương chưa hồi phục nên mới buồn ngủ hơn một chút.  

“Chị gái à, đi quan trọng hơn, đừng có quên là chúng ta phải trở về trước khi đại hội võ lâm diễn ra, hơn nữa cô cũng cần mau chóng đột phá lên cảnh giới Tiểu Tông Sư đi”, Diệp Hạo nói một cách bất lực.  

Theo như cách nói của Linh Hồ Uyển Nhi, mệnh số của hai người cũng gắn chặt với nhau rồi, nếu như Diệp Hạo đột phá thất bại thì cô ta cũng bị áp chế như thế, không thể nào đột phá lên được.  

Chỉ là Diệp Hạo không thèm quan tâm đ ến vấn đề này, chế giễu cô ta học không tốt lại quay ra trách anh.  

Diệp Hạo vốn không thích những gì mà thần số học thuyết Âm Dương, anh luôn cảm thấy nó giống như một sợi chỉ, một sợi chỉ thao túng số phận của con người.  

Anh không muốn tương lai của mình, con đường mình sẽ đi, bị người khác thao túng một cách bí mật.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi