PHÁ QUÂN MỆNH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lửa giận của Diệp Phàm như có thể hủy thiên diệt địa.  

Anh không ngờ những hòa thượng của chùa Đạt Mẫu kia lại vô sỉ đến vậy, vậy mà lại muốn độ hóa Hàn Tuyết thành tăng ni!  

Thậm chí còn lập mưu để dụ mấy người Âu Dương Ngọc Quân tới trong núi tuyết, nếu như không phải bạn bè của họ tình cờ tìm thấy hang động này thì đã không thể bám trụ được bao lâu ở núi tuyết này, ngay cả anh và Linh Hồ Uyển Nhi cũng bị lừa tới đây.  

Còn Hàn Tuyết thì bị họ lừa gạt để tìm kiếm quả phật tâm.  

Đối với việc Hàn Tuyết là hóa thân của Khổng Tước Minh Vương, Diệp Phàm chỉ khịt mũi khinh bỉ.  

Nếu Hàn Tuyết bình an thì còn tốt, nếu như xảy ra chuyện lớn, anh nhất định sẽ làm cho chùa Đạt Mẫu máu chảy thành sông!  

Chùa Đạt Mẫu, nhóm người Đức Tán đã quay trở lại từ sớm, đường mà họ đi là độc nhất vô nhị với quãng đường ngắn nhất.  

Hàn Tuyết bị nhốt bên trong một phật điện, cửa phật điện đóng chặt, bên trong có tiếng kinh văng vẳng, là Bàn nhược tâm chú nổi tiếng của phật môn, có tác dụng trấn an tinh thần.  

Tuy nhiên, Hàn Tuyết lúc này hiển nhiên không thể an tâm lại, Đức Tán không chỉ lừa dối cô, mà còn giam cầm cô ở đây.  

Cô còn không biết Âu Dương Ngọc Quân và những người khác thế nào, cũng không biết quả phật tâm có cướp được hay không.  

Hàn Tuyết kêu gào trong lòng, nhưng không ai có thể trả lời cô.  

Ngoài phật điện được giới nghiêm toàn diện, ngay cả những Lạt ma bình thường cũng không được phép tiến vào.  

Trong một phật điện đối diện, một hòa thượng già với đôi lông mày trắng đang ngồi ở giữa, bên cạnh ông ta là Đức Tán và kham bố Phổ Đà cùng tám mươi mốt vị lạt ma vây quanh.  

Những người này đang niệm phật tâm chú a di đà, tiếng kinh rầm rì dường như nhấn chìm cả đại điện.  

Khí thế trên cơ thể của hòa thượng mày trắng được thôi thúc tăng dần theo thời gian, khi đạt đến cực điểm, từng đợt cương khí từ đan điền trào ra bao quanh người ông ta.  

Soạt!  

Ông ta đột nhiên mở ra hai mắt, như có một tia sáng vàng xẹt qua, trong suốt khác thường.  

Tiếng tụng kinh đột ngột dừng lại ngay khi ông ta mở mắt!  

“Kham bố Tông Thành!”  

Mọi người đồng loạt cung kính quỳ xuống hành lễ với ông ta, cả Đức Tán thượng sư và kham bố Phổ Đà cũng không ngoại lệ.  

Những vị lạt ma đó thành kính đến cực điểm, thần sắc kích động của hai người Đức Tán và Phổ Đà thể hiện ngay trong tiếng kêu này.  

Kham bố Tông Thành là định hải thần châm quan trọng của chùa Đạt Mẫu bọn họ, bây giờ ông ta đã tỉnh lại, ngày chùa Đạt Mẫu trở thành tông lớn thứ năm của bắc Tây Tạng cũng không còn xa.  

“Thọ phật vô tận!”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi