PHÁ QUÂN MỆNH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Âu Dương Ngọc Quân cầm cung lên, giương cung, gắn tên, bắ n ra, động tác liền mạch!  

“Hừ, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, quấy rối nơi Phật môn thanh tịnh, không thể không trấn áp các người!”, Đức Tán rống to, tay nắm chặt cây trượng vung về hướng mũi tên bắn đến.  

Thật ra, nếu không phải kiêng kỵ sau lưng mấy người Diệp Hạo có kham bố Nhân Khâm thì Đức Tán sẽ không phí lời với bọn họ như vậy, mà đã trực tiếp ra tay trấn áp.  

Đương nhiên Diệp Hạo cũng có suy nghĩ như vậy. Phật Môn thâm sâu, có thể kết oán nhưng tốt nhất vẫn không nên kết thù, nhưng xem ra hôm nay mối thù này không thể hoá giải được.  

“Giết!”  

Diệp Hạo hét lớn, trực tiếp xông về phía mấy người Đức Tán. Long Linh, Linh Hồ Uyển Nhi cũng không chịu yếu thế, lần lượt hành động.  

“Vô lượng thọ Phật, đánh giết để chấm dứt mâu thuẫn, giết!”  

Đức Tán gầm lên, ông ấy vừa hét một tiếng, các lạt ma phía sau lần lượt hành động, tay cầm giới luật nhắm về phía Diệp Hạo đang xông lên.  

Ở đây nổ ra một trận chiến lớn, bốn người Diệp Hạo đấu với mười mấy vị lạt chùa Đạt Mẫu, trận đấu vô cùng hung hiểm.  

Diệp Hạo cầm tấm bảng hiệu chùa Đạt Mẫu trong tay, dùng sức xoay quanh, tấm bảng hiệu nặng hơn trăm cân giống như một vũ khí chiến bại.  

Tấm bảng hiệu xoay qua xoay lại, đánh ngã hết bốn năm người, một lạt ma bị thương nặng, miệng ho ra cả máu, một người phía đối diện ngay lập tức mất hết sức chiến đấu.  

Đức Tán gầm lên, bảng hiệu chùa là mặt mũi của bọn họ, nó lại còn được các vị cao tăng ban phước cho.  

Bảng hiệu tràn đầy linh khí mà lúc này lại bị Diệp Hạo dùng như vũ khí chém giết, khiến ông ấy vô cùng tức giận.  

Ầm!  

Đức Tán không dùng cây trượng mà dùng tay chụp lấy bảng hiệu, để bảng hiệu không bị hư hại.  

Vẻ mặt Diệp Hạo lạnh lùng đáng sợ, xoay tấm bảng hiệu theo chiều ngang, hung hăng đánh về phía Đức Tán.  

“Không có tác dụng đâu, sức của cậu…”  

“Sao có thể…”  

Đức Tán còn chưa nói dứt câu, cả người đã bị đánh bay ra.  

Ông ấy nhớ ba ngày trước ở hang động, bốn người Diệp Hạo bị mình ép rời đi, Diệp Hạo cũng bị mình đè đánh.  

Lúc này, sao Diệp Hạo lại có thể đột nhiên trở nên mạnh như vậy?  

Quả Phật Tâm, Đức Tán nghĩ đến quả Phật Tâm, đột nhiên sắc mặt càng thêm u ám.  

“Ha ha ha, con lừa già nhà ông có phải rất bất ngờ không, không thả vợ tôi ra, chùa này của ông hôm nay tôi đốt hết…”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi