PHÁ QUÂN MỆNH

Diệp Phàm cũng không thèm quay lại nhìn, chỉ rút lại thanh đao Hoàng Tuyền, tiếp tục đi về phía trước.   

Advertisement

“Ma đầu!”, Phổ Đà nổi giận đùng đùng, tay đang cầm chuỳ Kim Cang cũng phát ra những tiếng kêu ken két.   

Vị lạt ma xông ra đâm lén Diệp Phàm lại bị anh đâm ngược một đao!   

Advertisement

“Giết người ắt bị người giết lại!”   

Diệp Phàm đi về phía trước, tay cầm thanh đao Hoàng Tuyền vẫn còn đang nhỏ máu, dần đi tới đại điện nằm chính giữa của chùa Đạt Mẫu.   

Lần này không còn vị lạt ma nào dám đánh lén Diệp Phàm, còn Phổ Đà nghiến chặt răng đến mức hàm răng của ông ta đang muốn vỡ tan, trong cả mười năm nay, Diệp Phàm là người đầu tiên giết người trong chùa Đạt Mẫu.   

Ông ta uất ức tới tột cực, là kham bố của chùa nhưng ông ta lại không thể bảo vệ được các lạt ma trong chùa của mình, cảm giác này khiến ông ta muốn nổ tung!   

Diệp Phàm đi thẳng tới trước Đại Hùng Bảo Điện, một vị hoà thượng già với hàng lông mày rủ xuống đang lần tràng hạt niệm kinh.   

“Lão hoà thượng, tôi tới rồi, thả người phụ nữ của tôi ra!”   

Diệp Phàm điềm đạm nói, nhưng ai cũng có thể nghe ra cơn tức giận đang được anh cố kiềm chế lại, thanh đao Hoàng Tuyền vàng óng lúc này vẫn đang nhỏ những giọt máu tanh xuống!   

“A Di Đà Phật!”, lão hoà thượng đọc một câu Phật hiệu.   

“Bần tăng Giới Thành, nghiệp sát sinh của thí chủ quá nặng, cần phải bỏ đồ đao xuống, rửa sạch tội lỗi, tương lai vẫn có cơ hội đi về miền cực lạc!”   

“Bớt nói mấy lời vô ích này lại, tôi chỉ nói một câu, thả người phụ nữ của tôi ra, tôi sẽ đi ngay, bằng không tôi sẽ thiêu trụi luôn cái chùa này của ông!”   

“A Di Đà Phật, quy y cửa phật, rũ bỏ hồng trần, đây là công đức lớn, thí chủ có thể nghiêm túc suy nghĩ, đừng làm trái ý trời, Đức Phật từ bi!”, kham bố Giới Thành tỏ ra tư bi, nói.

Lời nói của Kham bố Giới Thành khiến Diệp Phàm lắc đầu phì cười, tiếng cười này đinh tai nhức óc, xem ra vẫn là anh đánh giá cao giới hạn của họ.  

Vốn nghĩ rằng cùng tiến vào là muốn cùng anh thương nghị bình thường, cho dù phải trả một cái giá, chỉ cần có thể dẫn Hàn Tuyết rời đi, anh đều có thể chấp nhận được.  

Nhưng Giới Thành tới thời điểm hiện tại vẫn là một khuôn mặt từ bi giả dối, nếu đã như vậy anh chỉ có một con đường duy nhất có thể đi, chính là: giết!  

Đức Phật từ bi, anh thì không như vậy.  

“Giết!”  

Diệp Phàm hét lên một tiếng, cương khí toàn thân dâng trào, sát khi từ đao tuôn ra.  

Đối mặt với Diệp Phàm đang giết tới, Giới Thành mặt không biến sắc, thay vào đó lại thốt lên một câu: “Vô lượng thọ phật, Phổ Đà ông hôm nay bị tước đi chức vị kham bố!”  

“Tuân lệnh!”  

Phổ Đà không hề do dự, vừa dứt lời, cả người vồ về phía Diệp Phàm giống như một con diều hâu săn mồi.  

Chùy hàng ma trong tay chuyển động đập vào lưng Diệp Phàm, phía sau có tiếng xé gió, Diệp Phàm gầm lên, thuận thế lao về phía trước mà xoay chuyển, vung đao chém về phía sau va chạm với chùy hàng ma của Phổ Đà.  

"Con lừa trọc không biết xấu hổ, nạp mạng đi!”  

Phổ Đà hiện giờ đã từ bỏ chức danh kham bố của chùa Đạt Mẫu, giống như những Lạt ma bình thường, cho dù phạm phải sát giới ngay trong chùa cũng không có vấn đề gì.  

Cho dù giế t chết Diệp Phàm, các thế lực đứng sau anh tìm tới gây rắc rối trong tương lai cũng sẽ do một mình Phổ Đà ông ta gánh vác.  

Xét cho cùng, thân phận kham bố này có thể đại biểu cho toàn bộ chùa Đạt Mẫu, nhưng một lạt ma thì không thể. Nếu như người đứng sau Diệp Phàm mạnh tay chém giết chùa Đạt Mẫu thì sẽ gặp phải sự phản kích của các chùa miếu lớn tại bắc Tây Tạng.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi