PHÁ QUÂN MỆNH

Bệnh viện Nhân dân số một, Hàn Tuyết đang gọt trái cây, cắt thành từng miếng nhỏ đút cho Diệp Phàm ăn.  

Đường Thánh Thủ đã sắp xếp dựa theo yêu cầu của Diệp Phàm, Linh Hồ Uyển Nhi đang dùng khăn lau thanh đao ngắn găm tinh xảo.  

Thanh đao này đã gắn bó với cô ta đã rất nhiều năm, vô cùng sắc bén, tuy so với thanh Long Lân của Diệp Phàm thì nó không bằng nhưng cũng là một thanh đao tốt.  

“Sau này phải cẩn thận, những đệ tử mấy môn phái võ cổ truyền thì không cần quá lo lắng. Nhưng còn mấy tên của Thiên Lang Cốc kia đều là sát thủ, để đạt được mục đích, chúng sẽ không từ thủ đoạn nào, nhất là khi cô đã đâm hắn bị thương”.  

Diệp Phàm nhắc nhở Linh Hồ Uyển Nhi, hành tung của đám người Thiên Lang Cốc rất bí ẩn, có thể y tá tới thay nước truyền đều có khả năng là người của bọn họ.  

Diệp Phàm có thể phát hiện người đó cũng là do anh quan sát cẩn thận, từ đó vô hình trung phát hiện ra mà thôi.  

Nếu không, một khi hắn ta lại gần Diệp Phàm đánh úp bất ngờ thì anh cũng rất khó mà ngăn lại được.  

Hơn nữa, nếu chống trả quyết liệt càng có khả năng dẫn đến thương vong nhiều hơn.  

Mà lúc này, ở trước cổng nhà họ Hoắc tại thành phố Cảng xuất hiện một người phụ xinh đẹp, dáng vẻ trí thức.  

Người nhà họ Hoắc tiến vào thông báo, Hoắc Nguyên Vũ vội chạy ra, vừa nhìn thấy người phụ nữ thì lập tức tỏ ra vui mừng, vội vàng ra đón.  

“Hoa trưởng lão!”  

Người đến chính là sư phụ của Hoắc Thanh Thanh, trưởng lão Tứ Phương Tông, mọi người gọi là Hoa Tiên Tử - Hoa Vũ Dung.  

“Chào cậu!”, Hoa Vũ Dung cười nói.  

Hoắc Nguyên Vũ nhìn trái nhìn phải, không thấy Hoắc Thanh Thanh, mới hỏi: “Hoa trưởng lão, Thanh Thanh không trở về sao?”  

Hoa Vũ Dung lắc đầu: “Không có, Thanh Thanh sắp bắt đầu tham gia đấu võ rồi nên không đi được!”  

Hoắc Nguyên Vũ lúc này có hơi thất vọng, Hoa Vũ Dung lại nói tiếp: “Tôi đến thành phố Cảng để làm chút chuyện, muốn nhờ cậu giúp đỡ”.  

“Trưởng lão cứ nói!”  

“Tôi đến tìm Diệp Phàm, cậu có thể liên lạc với cậu ta không?”  

Hoa Vũ Dung làm xong công việc thì thuận đường đến thành phố Cảng, lại đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa hỏi Hoắc Thanh Thanh chỗ ở Diệp Phàm ở đâu. Thành phố Cảng rộng như vậy bà ta nên đi đâu tìm được?  

Hơn nữa, bởi vì Diệp Phàm là người đặc biệt, bà ta không thể gióng trống khua chiêng đi tìm anh được. Cuối cùng mới nghĩ đến nhà họ Hoắc, cứ đến trước thử vận may xem sao.  

“Tôi biết, tôi đưa bà đi tìm anh ta!”, Hoắc Nguyên Vũ không có số điện thoại của Diệp Phàm, nhưng anh ta biết chỗ khu biệt thự số một.  

Hai người cũng không rề rà lâu, lái xe đi thẳng đến khu biệt thự số một.  

Mặt khác, ở tổng bộ võ đường, sau khi Lương Hồng đến hỏi han chưa được hai ba câu là đã muốn giết Diệp Phàm, điều này khiến mấy người Lăng Tiêu Sơn lập tức cảm nhận được sức mạnh của Thất Tinh Tông.  

“Lương sư huynh, chúng ta không cần bàn bạc kỹ hơn sao?”, Đỗ Trạch trầm giọng nói.  

Hắn là người của Lăng Tiêu Sơn, tin tức Diệp Phàm đang ở thành phố Cảng cũng là do bọn họ tung ra.  

Không ngờ người đầu tiên liên lạc với bọn họ lại là Thất Tinh Tông, đó chính là tông môn đã để lộ thân phận đệ tử Ma Đao của Diệp Phàm. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi