PHÁ QUÂN MỆNH

Từ Chính đang xông lên nhanh chóng quay người, giơ tay định bắt lấy tia sáng đó.  

Ông ta rất kiêu ngạo, bởi vì ông ta tu luyện trảo công, sức mạnh của bàn tay rất lợi hại.  

Chát!  

Thứ đang bắn đến bị ông ta bắt trọn, đó là một thanh đoản đao.  

Nhưng tay ông ta cũng bị cứa chảy máy, bàn tay bắt lấy đoản đao theo quán tính sượt ra sau, suýt nữa không nắm chắc mà tuột khỏi tay.  

“Bà là ai, sao lại ngăn tôi?”, sắc mặt Từ Chính âm trầm, xoay tay phi lại đoản đao về phía người vừa ném tới kia.  

Đó là một người phụ nữ, đứng trước đoản đao đang bay đến không hề tỏ vẻ run sợ.  

Tùy tiện giơ tay lên, cương khí trên tay lượn lờ, đoản đao đang phi nhanh đến bị bà ta dễ dàng bắt trọn, không hề suy chuyển!  

Sắc mặt Từ Chính lại lần nữa thay đổi, nội lực mạnh quá!   

Người đến là một nam một nữ, người phụ nữ rất đẹp, mang khí chất thanh lịch nhẹ nhàng, người đàn ông thì mày kiếm mắt sắc, cũng rất đẹp trai.  

Sau khi Diệp Phàm nhìn thấy liền kinh ngạc gọi: “Hoa Tiên Tử!”

Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, người tới lại là Hoa Vũ Dung – Hoa Tiên Tử, sư phụ của Hoắc Thanh Thanh, trưởng lão của Tứ Phương Tông.  

Người đàn ông đi bên cạnh không ai khác chính là anh trai của Hoắc Thanh Thanh, Hoắc Nguyên Vũ.  

Những người khác nghe thấy Diêp Phàm kinh ngạc nói ra cái tên Hoa Tiên Tử, lập tức biến sắc.  

Diệp Phàm lại quen biết người phụ nữ xuất hiện một cách đường đột này!  

“Đứng lại, bà không nghe thấy tôi nói hả?”  

Từ Chính tức giận, không thể nhẫn nhịn được khi thấy bà ta còn không thèm liếc mình lấy một cái.  

Tuy máu trên tay ông ta đang không ngừng nhỏ xuống, nhưng ông ta vẫn còn mạnh, và cũng không cho rằng người phụ nữ này có thể mạnh hơn mình.  

“Nghe thấy thì sao, mà không nghe thấy thì đã sao chứ?”, Hoa Vũ Dung bình thản cười.  

Sau đó bà ta quét mắt nhìn một lượt, rồi quay sang nói với Diệp Phàm: “Không ngờ tôi tới chậm một bước, xin lỗi”.  

Diệp Phàm ngẩn người ra, không hiểu ý của bà ta.  

“Vị tiền bối này, tôi là Lương Hồng của Thất Tinh Tông, tôi tới giết Diệp Phàm theo lệnh của Liên minh Võ đạo, hy vọng tiền bối đừng nhúng tay vào!”  

Lương Hồng nói với Hoa Vũ Dung.  

Gã ta nói rõ thân phận của mình, chỉ cần Hoa Vũ Dung là người của giới võ lâm, nhất định sẽ phải cân nhắc lời của gã ta.  

Hoa Vũ Dung chỉ bình thản cười, cũng không để lộ ra bất kỳ thông tin gì.  

Thế nhưng, trong lòng cũng đang suy xét, Thất Tinh Tông mạnh hơn hẳn Tứ Phương Tông.  

Thất Tinh Tông xếp thứ ba, còn Tứ Phương Tông cũng mới chỉ xếp thứ sáu, tức xếp thứ hai từ dưới lên.  

Thế nhưng có thể chứng tỏ một điều Lương Hồng không biết thân phận của bà ta, thế nên bà ta cũng không cần thiết phải chủ động công khai, tránh gây phiền phức.  

Hoa Vũ Dung không nói, nhất thời Lương Hồng cũng không thể làm gì hơn, nhưng có thể nhận ra, người phụ nữ xinh đẹp này đang suy tính, cân nhắc xem có cần phải nhúng tay vào chuyện của bọn họ không.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi