PHÁ QUÂN MỆNH

“Uyển Nhi, đừng trốn nữa, ra ăn cơm thôi…”, Hàn Tuyết hô lớn vào nhà vệ sinh.  

Diệp Phàm đi ra ngoài, trong sân nào có bóng dáng của Hàn Tại Dần, anh hét gọi mấy tiếng cũng không có người đáp lại.  

Anh nửa đường gấp gáp quay lại: “Hàn Tuyết, bố không có ở trong sân”.  

“Không có?”  

Hàn Tuyết giật mình kinh ngạc hỏi: “Hay là bố không nghe lời, tới nhà họ Hàn rồi chăng?”  

“Có khả năng, anh gọi điện thoại hỏi xem…”  

Diệp Phàm lấy ra điện thoại bấm số gọi cho Hàn Tại Dần, nhưng không ai bắt máy.  

Hàn Tuyết cũng vội vàng quay số, một giai điệu mù quáng truyền tới, cũng không có ai trả lời.  

“Thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều, tức chết tôi mà…”  

Hàn Tuyết tức giận mắng một tiếng, liên tục mấy cuộc điện thoại không có ai bắt máy, chắc chắn là chạy tới nhà họ Hàn rồi.  

“Chị ơi phải làm sao đây, đường chủ của võ đường không biết có tới đó không, ngỗ nhỡ tới…”, Hàn Tử Di lo lắng nói.  

“Chị lái xe đi ngăn ông ấy lại”.  

Hàn Tuyết lập tức cởi tạp dề, Diệp Phàm cau mày: "Tính thời gian, nếu bố đến nhà họ Hàn, thì đã gần đến rồi, anh đi cùng em”.  

“Tôi cũng đi, lỡ như đường chủ võ đường cùng đến, tôi còn có thể giúp đỡ mọi người”, Linh Hồ Uyển Nhi đứng dậy nói.  

Thực lực của đường chủ võ đường còn là một ẩn số, một mình Diệp Phàm đối phó chưa chắc có thể giành được chỗ tốt.  

"Được rồi, ba người chúng ta cùng đi”.  

Diệp Phàm gật đầu đáp, anh nhìn hướng hai người Long Linh: “Hai người không cần đi nữa, yên tâm ở nhà chờ thôi”.  

Sau khi thu xếp xong, ba người lập tức đi ra ngoài.  

Bên kia, một chiếc taxi dừng ở cửa lớn khu nhà của nhà họ Hàn, Hàn Tại Dần vội vội vàng vàng xuống xe.  

Ông ta kêu tài xế đi đường tắt, lao điên cuồng tới đây.  

“Chú ba, bác ba, Tại Dần…” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi