PHÁ QUÂN MỆNH

Lý Thanh Dương đáp lời cô ta, Lý Thanh Nguyệt vươn tay đỡ Lý Thanh Hà, chau mày nói: “Khóe miệng em chảy máu rồi, không sao chứ?”  

“Không sao chị cả…”, Lý Thanh Nguyệt về rồi, Lý Thanh Hà cũng rất vui mừng.  

“Hừ, trào cả máu miệng rồi còn nói không sao, chị chém chết ông ta!”  

Nói đoạn, Lý Thanh Nguyệt đột ngột quay người, chỉ trường kiếm về phía ngũ trưởng lão Âu Dương, đạp chân lao về phía ông ta.  

“Láo xược, mồm miệng ngông cuồng!”  

Ngũ trưởng lão Âu Dương lập tức nổi giận, một đứa con gái dám nói chém chết ông ta, đúng là chuyện hài nhất thế gian!  

Ngũ trưởng lão Âu Dương gầm vang, chạy như bay về phía Lý Thanh Nguyệt, ông ta không có ý định bỏ thanh đao rắt bên hông xuống.  

Ông ta tự tin có thể đánh bại Lý Thanh Nguyệt, bởi vậy nên động tác của ông ta rất tùy tiện, khí kình vẫn giữ ở cánh tay, giơ tay về mũi kiếm của Lý Thanh Nguyệt.  

“Không xong rồi!”  

Cánh tay vừa giơ ra, ngũ trưởng lão Âu Dương liền kêu lên, đường kiếm này nhìn thì rất bình thường, thậm chí không hề toát ra khí kình.  

Nhưng ngón tay của ông ta lại cảm thấy đau nhói, như này cũng kỳ lạ quá, chả lẽ không thành kiếm khí?  

Xoẹt!  

Một ngón tay bay lên, bàn tay ngũ trưởng lão Âu Dương giơ ra bị chém đứt một ngón.  

Òa!  

“Cô cả nhà họ Lý này mạnh thật đấy, vừa ra đòn đã chém đứt ngón tay ngũ trưởng lão Âu Dương, thật là quyết liệt!”  

“Nghe nói cô cả nhà họ Lý rất bí ẩn, hiếm khi xuất hiện ở bên ngoài, thậm chí dường như không ai biết đến tên tuổi của cô ta, không ngờ võ công lại cao như vậy, có thể làm ngũ trưởng lão Âu Dương bị thương!”  

Mọi người hết hồn, xôn xao bàn tán, ngũ trưởng lão Âu Dương bị chém đứt ngón tay, máu tươi lập tức tuôn trào.  

Có điều ông ta không hề kêu than một tiếng, mà khuôn mặt mang vẻ kinh ngạc, không nhịn được hét lên: “Thế, vậy mà lại là kiếm thế!”  

Soạt!  

Nghe thấy lời này, ánh mắt của tất cả mọi người liền đổ dồn về phía Lý Thanh Nguyệt, ngũ trưởng lão Âu Dương nói Lý Thanh Nguyệt đánh ra “kiếm thế”.  

Đến cả Âu Dương Đạo Vĩ cũng phải nhìn Lý Thanh Nguyệt, sắc mặt mang theo nét kinh ngạc.  

“Thế” là một thứ rất khó nắm bắt, cũng có thể nói là một cảnh giới võ đạo, là năng lực tất yếu phải có của bậc tông sư.  

Không thể lĩnh ngộ “thế”, thì không thể trở thành tông sư, đến một vài người sắp thành tông sư, không lĩnh ngộ ra được “thế”, thì cả đời cũng chỉ giậm chân tại chỗ. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi