PHÁ QUÂN MỆNH

Đường đao vốn hẹp mà dài, vung lên sẽ tạo ra tiếng vùn vụt không dứt.  

Rầm!  

Thân cây đao nằm ngang ra đỡ, Đường đao chém ngay trên thân cây đao của anh, Diệp Phàm bị chấn động mà liên tiếp lùi lại về phía sau, thế nhưng chưa tới hai mét anh đã dừng lại.  

Còn lúc này Hà Thông đã ngả người về phía trước mà tiến đến, bồi thêm một nhát đao nữa.  

“Diệp Phàm, là đệ tử của Đao Ma, mà chỉ biết cầm đao thôi sao, chứ không biết đao pháp hả?”, Hà Thông lạnh lùng cười chế nhạo, đao pháp của Diệp Phàm rất đơn giản, hơn nữa dùng để phòng ngự là chính.  

Ngũ Tài Tam Tuyệt Đao của Hà Thông rất xảo quyệt, cho nên rất khó để chống đỡ.  

“Ông nói đúng rồi đấy, cho nên tôi muốn muốn học Ngũ Tài Tam Tuyệt Đao của ông”, mồm miệng Diệp Phàm cũng không kém.  

“Ngu dốt lại còn ngông cuồng!”  

Hà Thông giống như nghe được câu chuyện cười nực cười nhất: “Ngũ Tài Tam Tuyệt Đao là bí kỹ của nhà họ Hà, chỉ mới thấy tôi sử dụng mà cậu đã đòi học được ngay, bốc phét cũng vừa vừa phải phải thôi chứ, cho dù cho bày toàn bộ bí kỹ này ra trước mặt cậu, thì cho dù có luyện trong ba tháng rưỡi cậu chưa chắc đã nhập môn nổi!”  

“Ha ha, ba tháng rưỡi?”  

Diệp Phàm lạnh lùng cười: “Ông cho rằng tôi giống với hạng ngu dốt như các ông mà cần nhiều thời gian như thế?”  

Khả năng lĩnh hội của Diệp Phàm không hề tầm thường, lại cộng thêm khi đó được đích thân Độc Cô Thiên Đao dạy dỗ, tuy chỉ trong mấy ngày, nhưng Diệp Phàm đã gặt hái được không ít.  

Sau đó, người đàn ông tóc trắng đã giải phóng nguồn năng lượng do Độc Cô Thiên Đao truyền vào trong người anh, không những làm tăng sức mạnh của anh, mà ngay cả một vài cảm ngộ cũng được tích hợp vào trong.  

“Quá ngông cuồng rồi đấy, cho dù tôi có thi triển toàn bộ Ngũ Tài Tam Tuyệt Đao, cậu cũng không học được đâu, tôi thấy truyền nhân Đao Ma gì đấy chẳng qua cũng tới thế mà thôi, hữu danh vô thực!”  

“Có dám cược không, nếu tôi học được, ông sẽ gọi tôi là ông nội”, Diệp Phàm vừa tránh, vừa khẽ cười, giọng vô cùng khiêu khích.  

“Muốn chết hả!”  

Soẹt!  

“Ngũ Tài Đoạn Nhân Hồn, Tam Quyết Định Sinh Tử, chết đi!”  

Hà Thông hô lớn, vung đao nhanh hơn, tức giận chém giết Diệp Phàm.  

Bóng đao loé sáng, dường như đã bao vây lấy Diệp Phàm, ánh mắt của anh di chuyển nhanh chóng, nhìn chăm chú từng chiêu thức một.  

Cho dù phải liên tục lùi bước, nhưng anh cũng không dùng tới Thập Tam Đao Phong Ma.  

Dáng vẻ nghiêm túc như vậy khiến Hà Thông càng tức hơn, trong lòng coi thường Diệp Phàm tới cùng cực.  

Thế nhưng, dáng vẻ chăm chú của Diệp Phàm cũng khiến ông ta cảm thấy bực dọc.  

Cho dù là thế nào, Diệp Phàm có thể nhận được sự coi trọng của Độc Cô Thiên Đao, đồng thời còn được thu nhận là truyền nhân duy nhất, như thế ắt hẳn sẽ phải có chỗ hơn người.  

Hơn nữa, Diệp Phàm lại còn trẻ như vậy, nhưng đã có thể chiến đấu cùng với ông ta, đồng thời còn tạo ra cảnh tượng hỗn loạn với quy mô lớn như vậy, cũng đủ chứng minh sự bất phàm của Diệp Phàm.  

Phù phù phù! 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi