PHÁ QUÂN MỆNH

Thành phố Khôn tỉnh Vân, Diệp Phàm thở một hơi dài, chứng tỏ vô cùng thoải mái.  

Âu Dương Ngọc Quân đứng sau phía anh, một tay cầm nạng đi ra: “Anh, chúng ta cùng quay về đánh một trận, lần này sẽ cho bọn chúng một bài học nhớ đời!”  

“Được, vậy hôm nay chúng ta sẽ khởi hành quay về thành phố Cảng, lần này tôi sẽ san bằng bọn chúng!”, giọng Diệp Phàm chứa đầy sát khí.  

Trong biệt thự nhà họ Hàn tại thành phố Cảng, hôm nay đã là ngày thứ ba, thời hạn cuối cùng.   

Nhà họ Hàn lúc này đã có không ít người tới, những người này đều là đệ tử trẻ tuổi của các thế lực luyện võ phái tới.  

Bọn họ muốn xem xem Diệp Phàm sẽ ứng phó lại chuyện này thế nào, dù sao cũng đã ba ngày trôi qua, Diệp Phàm vẫn chưa đưa ra bất kỳ phản ứng nào.  

Còn lúc này, một chiếc máy bay tư nhân đang đậu bên cạnh sân bay quốc thế thành phố Cảng.  

Âu Dương Ngọc Quân mượn dùng máy bay của nhà họ Lý, vì bọn họ phải dùng cách nhanh nhất để trở về thành phố Cảng.  

Tuy cậu ta vẫn còn dùng phải nạng, thế như những người do Âu Dương Thiên Hồng để lại, bọn họ ở lại chủ yếu là bảo vệ Âu Dương Ngọc Quân, và bây giờ họ đã trở thành sự giúp đỡ lớn nhất của Diệp Phàm!  

Nhóm của Diệp Phàm đi ra khỏi sân bay, rồi lần lượt ngồi xe taxi đi thẳng tới nhà họ Hàn, chiếc xe nhanh chóng rời đi.  

“Mọi người nói xem, lần này Diệp Phàm có tới không? Vì đây rõ ràng là Hồng Môn Yến...”  

“Tôi đoán có lẽ sẽ về thôi, đã dám đốt nhà họ Âu Dương, mà nghe nói là còn cho nổ kho xăng, thì còn không dám trở về sao?”  

“Nói cũng đúng...”  

Trong biệt thự, Ngô Triết nhìn Vu Hân Tuệ đang khẽ run lên, ánh mắt chợt ánh lên cái nhìn tà ác.  

Đưa tay nắm cằm của Vu Hân Tuệ, nói: “Một cô gái xinh đẹp thế này, sẽ thật là đáng tiếc nếu không được hưởng thụ một lần”.  

“Phì!”  

“Đồ cặn bã!”  

Vu Hân Tuệ vừa mở miệng liền phun phì phì vào mặt Ngô Triết, gã ta nghiên đầu, nhẹ nhàng tránh qua một bên.  

“Tính khí cũng nóng nảy quá đấy, lại dám nhổ nước bọt vào tôi, đợi lát nữa tôi sẽ cho biết thế nào gọi là tuyệt vọng!”, Ngô Triết lạnh lùng quát.  

Vừa dứt lời, gã ta liền kéo Vu Hân Tuệ, định mang cô ta đi.  

“Vô sỉ, đồ cặn bã, bắt cóc phụ nữ thì có gọi gì là anh hùng hảo hán...”, Vu Hân Tuệ bị doạ sợ mà gào lên, cô ta ra sức vùng vẫy, muốn thoát ra.  

Bốp!  

Một cái bạt tai ròn rã giáng xuống thẳng mặt Vu Hân Tuệ, khoé miệng cô ta lại lần nữa bật máu.  

Sau đó, Ngô Triết liền vác Vu Hân Tuệ lên vai, người của Hồn Thiên Môn đứng quanh đó liền vang lên một trận cười.  

“Haizzz, xinh đẹp thế này, coi như bị chà đạp rồi, lần này Diệp thâm nho có chút...”  

“Bíp bíp...”  

Đúng lúc, người nọ còn chưa nói xong, bên ngoài đã vang lên tiếng còi xe, chỉ thấy ba chiếc taxi nhanh chóng phi tới. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi