PHÁ QUÂN MỆNH

“Ông hai, xe đã chuẩn bị xong rồi!”, đúng lúc này, một người đàn ông thuộc nhà họ Diệp bước tới nói.  

“Đi thôi Uyển Nhi!”  

Diệp Phàm ngồi trên xe lăn, Linh Hồ Uyển Nhi ở phía sau giúp anh đẩy xe, dù sao thì anh vẫn đang trong thời gian hồi phục nên hiện tại không nên di chuyển nhiều.  

Diệp Thánh ở lại, ba người Diệp Phù Sinh rời khỏi nhà họ Diệp.  

“Anh hai, em nhất định sẽ có cơ hội cùng anh kề vai chiến đấu!”  

Nhìn theo chiếc xe của họ rời đi, Diệp Thánh siết chặt nắm đấm.  

“Sư huynh, chúng ta trở về sư môn thôi, một ngày không thành tiểu tông sư thì ngày đó em không xuống núi!”  

Diệp Thánh trầm giọng nói với sư huynh Ngọc Hằng.

Thành phố Cảng, Âu Dương Ngọc Quân nhận được cuộc gọi từ Diệp Phàm nói rằng họ sẽ tới nhà Âu Dương đòi công bằng.  

Khi hỏi anh có đi hay không, Âu Dương Ngọc Quân lập tức trở nên kích động, Hy Hy vẫn còn ở nhà Âu Dương, anh ta đương nhiên muốn đi.  

“Chú Hải, cháu muốn nhà Âu Dương một lần nữa, đi cứu Hy Hy!”, Âu Dương Ngọc Quân gằn giọng nói với Âu Dương Hải.  

“Ngọc Quân, Hy Hy rất quan trọng với bọn chúng nên có lẽ sẽ không làm tổn hại tới cô bé, nhưng nếu chúng ta đi ngay bây giờ, cơ hội chiến thắng gần như là..."  

Âu Dương Hải còn chưa nói hết lời, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.  

Với thực lực hiện tại của bọn họ đến nhà Âu Dương chính là tự tìm đường chết, chỉ mình đại trưởng lão Âu Dương Thái Hồng cũng đã có thể khiến họ toi đời.  

Đó thế nhưng là nhân vật có thực lực cao hơn nhiều so với Âu Dương Đạo Vĩ, lúc đầu cũng là có Nam Cung Lăng ra tay mới có thể ngăn chặn Âu Dương Thái Hồng lại.  

“Chú Hải chú nói đúng, nhưng bố của Diệp đại ca cũng sẽ tới”, Âu Dương Ngọc Quân đáp.  

“Bố của môn chủ?”  

Âu Dương Hải hết sức kinh ngạc, Diệp Phàm là môn chủ của Thánh môn bọn họ, bởi vậy tương xứng với hai chữ môn chủ này, cũng không có gì kì quặc.  

“Đúng vậy, là bố của Diệp đại ca”.  

Âu Dương Ngọc Quân lại khẳng định nói, mấy người Âu Dương Hải đưa mắt nhìn nhau, bố của Diệp Phàm là ai, họ đều chưa từng nghe nói tới.  

Đột nhiên bọn họ dường như nhớ ra điều gì đó, vội vàng hỏi: “Nhà họ Lâm của thủ đô bị tiêu diệt trong tay của bố môn chủ sao?”  

“Đúng vậy!”  

Âu Dương Ngọc Quân gật đầu, vài người họ hít một ngụm khí lạnh, không ngờ Diệp Phàm còn có lai lịch sâu xa như vậy.  

Ông cụ của nhà họ Lâm thế nhưng là bán bộ tông sư cũng dễ dàng bị giết chết, bố của Diệp Phàm phải mạnh đến mức nào đây?  

Cường giả tông sư?  

Mấy người lại hít một hơi, nếu thực sự là vậy thì lai lịch của Diệp Phàm cũng quá khủng bố rồi.  

“Chú Hải, Diệp đại ca bây giờ đã ngồi máy bay tư nhân lên đường rồi, nếu mọi người đắn đo có thể không đi, cháu sẽ không trách mọi người”.  

“Nhảm nhí!”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi