PHÁ QUÂN MỆNH

Từ đó dẫn tới việc hiệu quả phản công vẫn luôn rất thấp, bây giờ đã gặp lại được Diệp Phàm, lo lắng lớn nhất của cô cũng được buông xuống.  

Về phần tìm kiếm quả phật tâm để Diệp Phàm hồi phục ký ức, việc này để sau hãy nói, việc cần làm bây giờ là dồn lực phản công lại Hội đồng đang chèn ép công nghệ Tuyết Phàm, để sản phẩm của bọn họ khôi phục lại danh tiếng ban đầu.  

“Tổng giám đốc Hàn, hôm nay tôi đến đây thực tế là để thay mặt hội đồng tiến hành trao đổi, không phải với tư cách cá nhân!”  

“Chuẩn bị thuyết phục chúng tôi đầu hàng sao?”, Hàn Tuyết cười mỉa mai.  

“Tôi không thể đồng ý với điều kiện của các người, tệ nhất là Công nghệ Tuyết Phàm đóng cửa, cũng chẳng sao cả!”  

Cùng lắm là đóng cửa không làm nữa, giọng điệu bá đạo như vậy khiến Hà Triển Long vô cùng kinh ngạc.  

Ông ta thật may mắn, may mắn khi hôm nay tới trước.  

Ông ta biết Hàn Tuyết vẫn còn một câu chưa nói ra, đó chính là một khi công nghệ Tuyết Phàm đóng cửa, chắc chắn sẽ lột mất một tầng da các doanh nghiệp thuộc quyền quản lý của Hội đồng.  

Tôi sống không nổi, mọi người cũng đừng nghĩ tới việc sống êm xuôi.  

Hà Triển Long nhấp một ngụm trà, trịnh trọng nói: “Tổng giám đốc Hàn, hôm nay tôi tới chính là muốn nói với cô rằng chuyện này từ đầu đến cuối không hề có bất kỳ quan hệ gì đến hội đồng, đều là hành động cá nhân của tiền hội trưởng Hội đồng Phòng Đông Thịnh!”  

“Tiền hội trưởng Hội đồng?”  

Nghe được lời này, Hàn Tuyết khựng lại: “Ý của ông là gì?”  

“Phòng Đông Thịnh đã bị chúng tôi bãi bỏ chức vị hội trưởng, thay thế bằng nguyên phó hội trưởng Trần Hồng Bác đảm nhiệm, vì vậy sự việc lần này từ đầu tới cuối đều là do Phòng Đông Thịnh làm!”  

“Làm sao tôi có thể tin được lời ông nói?”, Hàn Tuyết hỏi.  

Hà Triển Long lấy ra một cuốn sổ, từ tốn đặt lên bàn: “Đây là danh sách một số người thân cận nhất với Phòng Đông Thịnh, các cô có thể tìm ra bước đột phá từ họ!"  

Hàn Tuyết hai mắt sáng ngời, nhưng vẫn bất động: “Tại sao muốn tìm chúng tôi?”  

Hà Triển Long mỉm cười: “Phòng Đông Thịnh không hề biết chúng tôi đã bãi bỏ chức hội trưởng của ông ta, nếu như trực tiếp công bố sẽ dấy lên sự phản công quyết liệt từ ông ta, tổng giám đốc Hàn có lẽ cũng hiểu điều này!”  

“Mượn đao giết người!”, Hàn Tuyết thầm nhủ trong lòng.  

Hàn Tuyết không ngờ rằng đã có sự chia rẽ trong nội bộ Hội đồng bọn họ, xem ra nhân cách của Phòng Đông Thịnh không chỉ dừng lại ở chữ tồi tệ.  

Mục đích Hà Triển Long tới đã rất rõ ràng, Hội đồng hy vọng mục tiêu phản công mà họ nhắm vào chỉ có một mình Phòng Đông Thịnh.  

Để tránh việc lửa thành họa lan tới cá ao, mặc dù công nghệ Tuyết Phàm mới được thành lập trong thời gian ngắn nhưng tốc độ phát triển lại tương đối nhanh.  

Hàn Tuyết vẫn không động tới cuốn sổ ghi chép trên bàn, chỉ cười nói: “Tổng giám đốc Hà, trừ việc này ra, chắc hẳn còn có chuyện khác cần thương lượng phải không”.  

“Ha ha ha, Giám đốc Hàn quả nhiên rất nhanh nhạy!”  

Hà Triển Long từ trong túi lấy ra một phần văn kiện khác đưa tới trước mặt Hàn Tuyết, cười nói: “Đây là việc thứ hai, chính là muốn hợp tác với giám đốc Hàn, tôi đại biểu cho Hội đồng chân thành ngỏ lời muốn hợp tác với cô, một số điều kiện của chúng tôi đã được viết trong đó, cô xem đi”.  

Hàn Tuyết mỉm cười, cầm lên tập tài liệu và bắt đầu xem xét. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi