PHÁ QUÂN MỆNH

"Khụ khụ…”  

Diệp Hạo ho khan hai tiếng, dù sao cũng là thể diện của anh, trực tiếp bị vạch trần cũng có chút xấu hổ.  

Nhưng đồng thời, anh cũng rất kinh ngạc, người đàn ông này lại có thể đoán được suy nghĩ của mình, nếu đã bị vạch trần, nguỵ biện cũng không có ý nghĩa gì.  

"Tiền bối nói đúng, thủ đoạn của ông quá cao thâm khó lường, lo lắng của tôi đúng như lời ông nói, tôi không muốn trở thành mấy bộ xương khô kia!"  

“Ha ha, cậu đúng là hào sảng, dám thản nhiên thoải mái thừa nhận như vậy!”, người đàn ông cong môi.  

Diệp Hạo không quan tâm, tập trung nướng thịt, nếu đã không rời đi thì lo nướng thịt cho ngon.  

Nắm giữ được dạ dày người đàn ông này thì không chừng có thể giữ được mạng nhỏ của anh.  

Anh tin tưởng lời của người đàn ông này, loại người này thoạt nhìn là đã thấy tính nết quái gở, nếu anh nướng không ngon, người này giết chết anh cũng chẳng khó khăn gì.  

Lửa rất mạnh, cộng thêm trình độ Diệp Hạo thật sự rất tốt, những thứ này đều là ở trong đầu anh, lúc nào học được thì chính anh hoàn toàn không biết.  

Có lẽ trước khi mất trí nhớ, anh là một bậc thầy về sinh tồn nơi hoang dã cũng không chừng.  

Thậm chí, Diệp Hạo còn tìm thấy một ít thực vật tạo mùi gần đó, rải chúng lên thịt rắn, thịt được nướng lên nhỏ mỡ xuống, mùi thơm nức mũi.  

Người đàn ông vẫn mang vẻ mặt lãnh đạm cuối cùng cũng thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thịt rắn trên đống lửa, vô cùng gấp gáp.  

"Thằng nhóc mau xé ra cho lão phu...", cơn thèm ăn của người đàn ông bị khơi lên, vừa ngửi thấy hương vị này ông ta liền không nhịn nổi được.  

"Tiền bối, ông tên là gì, tại sao lại ở đây?"  

Trước khi đi qua, Diệp Hạo cho một miếng thịt rắn vào miệng, mùi vị khá ngon.  

Người đàn ông ăn ngấu nghiến, không có thời gian để ý đến Diệp Hạo, một miếng thịt rắn lớn đã bị người đàn ông ăn trong tích tắc.  

“Nhanh, cho tôi thêm mấy miếng!”, ăn xong một phần lớn, người đàn ông vẫn chưa hài lòng.  

Diệp Hạo đơn giản đưa cho ông ta toàn bộ thịt rắn: "Tiền bối, tôi đi bắt thêm vài con cá!"  

Diệp Hạo nói xong đứng dậy, tìm một khúc gỗ, mài nhọn đầu, lại đi tới bên cạnh hồ.   

Sau mười mấy phút, năm con cá bị anh bắt lên.  

Hồ nước rất trong, chất lượng nước tốt đến mức có thể uống trực tiếp.  

Nướng hết năm con cá xong, người đàn ông ăn ba con rồi mới phát ra tiếng ợ rất lớn, ngồi bệt xuống đất, cầm xương rắn xỉa răng, lười biếng phơi nắng.  

Diệp Hạo chép miệng, thế này là đã bao nhiêu ngày không ăn rồi, thật khiến người ta đau lòng!  

“Tiền bối, tôi tên Diệp Hạo, xin hỏi tiền bối tên gì?”, Diệp Hạo rửa tay, cung kính hỏi.  

"Tên à..."  

Người đàn ông suy nghĩ một lúc: "Tên đã quên từ lâu, cũng qua mấy chục năm..."  

Diệp Hạo sửng sốt, mấy chục năm rồi?  

Chẳng lẽ người đàn ông đã ở đây suốt mấy chục năm, ngay cả tên của mình cũng không nhớ? 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi