PHÁ QUÂN MỆNH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ có điều, gậy ông đập lưng ông, quyển sổ có ghi những thông tin đó giờ đang nằm trong tay của bọn cô.  

Chiếc xe đi thẳng một mạch về thành phố Cảng, Âu Dương Ngọc Quân đưa Trần Xuyên đi lấy chứng cứ, vì anh ta không để những chứng cứ này trong nhà mình, mà để nó ở nhà bạn.  

Một khi anh ta gặp chuyện bất chắc, thì những thứ này sẽ được gửi tới chính phủ dưới dạng nặc danh, có thể nói Trần Xuyên cũng đã nghĩ tới mọi biện pháp mà mình có thể làm được.  

Long Linh giữa đường chuyển sang xe cảnh sát đi về cục cảnh sát thành phố.  

“Cô Long”, Trần Phược Dương đã đợi sẵn trước cổng cục cảnh sát thành phố.  

“Cục trưởng Trần”.  

Long Linh chào ông ta, rồi nói tiếp: “Tạm thời không có thời gian nói chuyện nhiều, những người này có dính dáng tới một vụ bắt cóc, trong nhà còn có tàng trữ vũ khí cấm, hy vọng có thể điều tra và xét xử nghiêm minh”.  

“Ngoài ra, bây giờ tôi cần ông đi cùng tới nhà họ Đàm một chuyến, tôi có thứ cần giao lại cho các ông”.  

Cô ta không muốn giao lại những thứ đó cho một vài lãnh đạo trong thành phố, nói thẳng ra là cô không yên tâm, sợ trong những người đó có người đã từng nhận hối lộ, lo họ sẽ thông báo trước cho Phòng Thịnh Đông, vì vậy cô ta phải đi tới nhà họ Đàm ngay.  

Nhà họ Đàm quản lý công việc hành chính của cả hai nơi ba thành phố, chuyện này xảy ra trong địa phận của bọn họ, nhà họ Đàm sẽ không dung tha cho bọn chúng.  

Nhà họ Đàm nằm bên cạnh toà uỷ ban nhân dân thành phố Cảng, căn biệt thự được xây dựng theo phong cách Liên Xô.  

Căn biệt thự không quá hào hoa, thậm chí có phần đơn sơ, nhưng lại nằm ở trung tâm chính trị của thành phố Cảng, bọn họ là gia tộc mà cả thành phố Cảng này không ai có thể động vào được.  

Cả chiếc xe của Long Linh và Âu Dương Ngọc Quân gần như tới cùng một lúc.  

Âu Dương Ngọc Quân cùng Hàn Tuyết bước xuống xe, cô không ngờ chuyện này lại nghiêm trọng tới vậy, sự việc bây giờ đã vượt xa phạm trù cạnh tranh thương mại.  

Ngay sau đó, một người đàn ông xuất hiện, đi đến cười nói: “Cục trưởng Trần, khách quý của Ám Long Hoạ Hạ, Tổng giám đốc của Công Nghệ Tuyết Phàm, xin thứ lỗi vì đã không đón tiếp từ xa!”  

Hàn Tuyết cười trừ, chuyện này đã giao lại hết cho Long Linh xử lý.  

Long Linh điềm đạm cười: “Tôi biết ông, anh là Đàm Trác Ngôn, trước kia trong buổi khai trương của Công Nghệ Tuyết Phàm, anh cũng có tới tham dự!”  

“Cô Long có trí nhớ thật tốt, đúng là tôi, không biết mọi người tới đây có việc gì?”, Đàm Trác Ngôn rất nho nhã, bây giờ anh ta đang đi theo con đường chính trị, hiện đang giữ chức ở phòng kiểm toán.  

“Thành phố Cảng này, bề ngoài sạch đẹp, nhưng bên trong lại mục ruỗng xấu xa, nhà họ Đàm cần phải ra tay xử lý một phen rồi”, Long Linh bình thản nói.  

“Ồ?”, Đàm Trách Ngôn cau mày: “Tại sao cô Long lại nói thế chứ? Ám Long Hoa Hạ hình như không có thẩm quyền trong công tác quản lý nhà nước”.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi