PHÁ QUÂN MỆNH

“Đại sư huynh, Linh Hồ Uyển Nhi quá kiêu ngạo, ỷ lại vào sự cưng chiều của lão tổ, cô ta dựa vào cái gì chứ?”, Linh Hồ Ngọc Nhu nghiến răng căm hận, hai cái tát, cúi đầu xin lỗi, cô ta cảm thấy vô cùng nhục nhã.   

"Câm miệng, những lời này không được nói lung tung ở bên ngoài!”   

Linh Hồ Tinh Phong mắng cô ta, Linh Hồ Mộc Thanh trầm mặt nói: "Đại sư huynh, cô chủ không dám để tên đó xuất hiện cũng đủ chứng minh tên đó là đồ vô dụng. Nếu mấy ngày này vẫn không thấy được hắn, em có một ý kiến, không biết có nói ra không?”  

"Ồ, ý kiến gì, nói đi!”   

Linh Hồ Mộc Thanh cười gian xảo, cúi đầu nói nhỏ, sau nghe xong sắc mặt Linh Hồ Tinh Phong đột ngột thay đổi, Linh Hồ Ngọc Nhu cũng lộ vẻ kinh ngạc.  

"Mộc Thanh, anh làm như vậy, đến lúc đó cụ tổ có…”   

"Sẽ không, khách mời hôn lễ nhiều như vậy, trực tiếp khiêu chiến với hắn thì cho dù là cụ tổ cũng thể nói gì, một khi việc thành, cụ tổ cũng không dám làm gì đại sư huynh, hơn nữa còn có đại trưởng lão!”   

"Được rồi, cứ làm theo cách của em, để tên ranh đó sống thêm vài ngày nữa!"  

Khuôn mặt Linh Hồ Tinh Phong dữ tợn: "Các người bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa!”   

Trong hang động ở cấm địa, Diệp Hạo không phụ kỳ vọng, anh đã có thể đánh ra Thập tam đao Phong Ma.  

Mặc dù chỉ là hình chưa có ý, nhưng đây cũng là tốt lắm rồi.  

Điều này làm Độc Cô Thiên Đao có chút kinh ngạc, trong mắt hiện lên sự vừa lòng: "Không hổ là mệnh cách Phá Quân, thiên tài võ đạo, trẻ nhỏ dễ dạy!”  

Thời gian dần trôi, chỉ còn một ngày nữa là tới ngày thành hôn của Linh Hồ Uyển Nhi, trong sơn động Diệp Hạo cuối cùng cũng đã làm chủ được Thập tam đao Phong Ma, giờ đã có thể thành thạo phóng ra mười ba đường.  

Thế nhưng, điều này lại rất tiêu hao thể lực, hơn nữa anh cũng mới tạo được ra hình dáng, còn chưa thể nào đánh ra được như Độc Cô Thiên Đao.  

Gần tới trưa, Diệp Hạo hạ Bá Binh Hoàng Tuyền xuống, đi ra bên ngoài hang tìm chút đồ ăn.  

Do thiếu dụng cụ làm bếp, nên trước giờ vẫn chỉ có món cá nướng và gà rừng nướng.  

Diệp Hạo không ăn mấy, tất cả đều dành cho Độc Cô Thiên Đao ăn hết.  

Diệp Hạo có chút đau lòng, anh không hiểu được trong suốt cả ba mươi năm qua Độc Cô Thiên Đao đã sống như thế nào, nhưng chắc chắn rất khổ, thậm chí còn phải thường xuyên ăn thịt sống.  

May thay võ công của Độc Cô Thiên Đao cao cường, cho nên những độc tố trong số thịt này mới không gây hại cho ông ta.  

Ăn no uống đủ, Độc Cô Thiên Đao liền đứng dậy: “Này, ngày mai là ngày thành hôn của cậu đấy, trước khi cậu đi tôi có món quà này tặng cậu!”  

Lễ thành hôn?  

Diệp Hạo ngớ người, lập tức lục lọi trí nhớ, rồi vội vàng nói: “Sư phụ không phải vẫn để con kết hôn với mụ phù thuỷ đó đấy chứ?”  

“Đương nhiên, lời đã nói ra làm sao có thể lấy lại được chứ!”, Độc Cô Thiên Đao cười tươi nói.  

Diệp Hạo có chút không hiểu: “Sư phụ, cô ta chắc đã hận con tới tận xương tuỷ rồi, thậm chí còn hận không thể cầm kiếm mà đâm con mấy mươi nhát nữa kìa, còn nữa bây giờ con là đồ đệ của sư phụ, xông thẳng vào hôn lễ khác nào tự chui đầu vào rọ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi