PHÁ TRẬN ĐỒ



Trưởng thôn Miên Xuân sơn là một lão nhân đầu tóc đã hoa râm, mặc quần áo lụa tay đeo chuỗi tràng hạt, thoạt nhìn rất có vài phần của kẻ quen sống trong an nhàn sung sướng.

Hắn thân hình không cao, vai lưng lọm khọm, trên mặt dày đặc nếp nhăn, thấy thế nào cũng giống như kẻ đã bước nửa chân vào quan tài.

Nhưng mà người này cùng vài nam nhân nữ tử chạy dọc theo sơn đạo tới, động tác nhanh nhẹn, so với thanh niên trai tráng cũng không kém chút nào.
"Là kẻ nào đang ầm ĩ?" Trưởng thôn hít một hơi tẩu thuốc, nheo đôi mắt sáng như đuốc đánh giá Mộ Tàn Thanh cùng Văn Âm "Văn gia tiểu tử a...!Ngươi không nói một tiếng mà đi ra ngoài hai tháng, hiện giờ lại mang người lạ về gây phiền phức sao?"
Văn Âm nghe thanh âm đoán vị trí, hướng về chỗ hắn đứng bái một cái, nói "Vãn sinh không dám! Trưởng thôn, việc ta một mình rời khỏi núi một chút sẽ hướng ngài giãi bày, còn vị lão gia này ...."
Hắn còn chưa nói dứt, Mộ Tàn Thanh liền đeo lên gương mặt tươi cười đúng chuẩn thương buôn tiến lên nghênh tiếp, nắm lấy tay phải Trưởng thôn nói: "Vị này chính là Trưởng thôn đi? Tại hạ họ Kim, là người làm ăn của Chiếu Nguyệt phường tại Trường Nhạc kinh, lần này may mắn làm quen Văn công tử, nhờ hắn giới thiệu tìm đến ngài làm khoản buôn bán.

Ngài xem chuyện này...!mượn một bước nói chuyện được chăng?"
Trường Nhạc kinh là hoàng đô của Nhân tộc Tây Tuyệt cảnh, Chiếu Nguyệt phường càng là chỗ ăn chơi nổi danh nhất của đám của quan to quý nhân.

Không chỉ là địa phương tấc đất tấc vàng, cho dù chỉ là một cái cửa hàng son phấn nho nhỏ, sau lưng đều có phu nhân quan gia chống đỡ.

Vì vậy người có thể ở nơi đó làm ăn, chắc chắn phải là thương nhân có máu mặt trong Tây Tuyệt Nhân tộc.
Mộ Tàn Thanh trái lại cũng không hoàn toàn bịa chuyện.

Hình dáng y biến hóa kia đúng là có thật.

Lão gia đó tên gọi Kim Thịnh, tại Chiếu Nguyệt phường mở gian Tê Hoa lâu, bên trong ngoài đủ loại vũ cơ Hoàn phì Yến sấu (*), còn không thiếu hàng thượng đẳng xuất thân từ giáo phường, xem như là nơi yên hoa hàng đầu ở Trường Nhạc kinh.

Kim lão gia này trên đầu còn có người, lại rất hiểu được đạo lý «muộn thanh phát đại tài», những năm qua tuy ít lộ diện, tiền kiếm được lại nhiều vô số kể.
[(*) Hoàn phì Yến sấu: Dương Ngọc Hoàn đẹp vì béo, Triệu Phi Yến đẹp vì gầy, ý nói vẻ đẹp đa dạng loại nào cũng có/ Muộn thanh phát đại tài: lẳng lặng không phô trương sẽ phát tài lớn.]
Trưởng thôn nghe Mộ Tàn Thanh tự giới thiệu, lại tiếp nhận một tấm ngọc bài y đưa tới.
Thẻ bài là bạch ngọc thượng hạng, mặt chính có khắc ba chữ "Tê Hoa lâu" như rồng bay phượng múa, mặt trái là một đóa hoa mẫu đơn trông rất sống động.
Hắn trên dưới quan sát khí độ lão gia mập mạp này, từ trên người y ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, như son phấn nữ nhân trong thôn dùng qua, so với mùi này muốn ngào ngạt tự nhiên hơn.
Chỉ có người quanh năm trà trộn trong tần lâu sở quán (*), mới có thể ám lên hương vị không che giấu được như vậy.
[(*) tần lâu sở quán: lấy từ ý «mưa sở mây tần» ý chỉ việc hoan ái của trai gái.

Đại khái là chỗ bia ôm thời cổ í]

Tâm lý Trưởng thôn có chút vững bụng, trên mặt liền hiện lên vẻ tươi cười, phất tay ra hiệu cho đám thôn dân đang xúm đến gần lui lại, nói: "Ai nha nha, nguyên lai là Kim lão gia đại giá quang lâm, chúng ta không kịp tiếp đón từ xa! Đều tản ra, đừng có làm quý nhân kinh ngạc.

Thỉnh lão gia cùng lão hủ đến hàn xá một chuyến, có chuyện gì chúng ta chậm rãi đàm luận có được không?"
Mộ Tàn Thanh đầu tiên là khinh thường liếc hán tử đang khịt mũi vừa nãy một cái, sau đó nhấc vạt áo, vươn vai ưỡn bụng đi cùng lão thôn trưởng.
Văn Âm đứng tại chỗ, bên người là đám thôn dân xúm xít lại.

Mọi người mồm năm miệng mười muốn hỏi đầu đuôi câu chuyện, hắn ỷ vào mắt mù liền không khách khí chút nào nói bậy nói bạ, đem mấy cái vấn đề đó hoặc lấp liếm hoặc thêm mắm dặm muối đáp lại từng câu.
Trong lòng hắn cười thầm không thôi.
Dọc theo đường đi, yêu hồ hỏi thăm không ít sự tình của Miên Xuân sơn, biết rằng trong thôn trước đây không phải là không có người đi qua Trường Nhạc kinh phú quý như mây tìm con mồi.

Nhưng mà thứ nhất núi cao sông rộng, thứ hai sơn dân xuất thân hoang dã khó có thể dung nhập giai tầng như vậy, càng không nói đến việc được đối phương thủ tín.

Văn Âm là kim bài đầu bảng mà bọn họ tỉ mỉ chuẩn bị, mấy năm gần đây phụ trách dùng phong hoa tài nghệ của hắn để tiếp cận quý nhân, nhằm mang về lợi ích lớn hơn nữa cho Miên Xuân sơn.
Kim Thịnh là mục tiêu đứng thứ nhất của bọn họ.

Nếu như Văn Âm lần này không trốn tới Bất Dạ yêu đô, liền phải đi Chiếu Nguyệt phường tìm vị đại lão gia này.
Văn Âm không ngờ mấy chuyện mình thuận miệng kể ra như thế, yêu hồ liền tận dụng mọi thứ.

Cũng may đối phương từng gặp qua bản nhân Kim Thịnh, bằng không ở thời điểm biến hóa liền xảy ra sơ hở, mới khiến Trưởng thôn mèo già hóa cáo kia cũng không nhìn ra manh mối.
Bất quá, cửa ải Trưởng thôn này trước tiên không đề cập tới, chân chính phiền phức chính là...
Nhận ra được làn gió thổi qua bên tai trở nên lạnh giá, hắn rũ mắt xụ mặt, không nghĩ nhiều nữa.
Gian nhà của Trưởng thôn ở một khoảnh đất bằng phẳng gần chân núi.
Mộ Tàn Thanh quan sát một chút, chỉ thấy nơi này đoán chừng là mới trùng kiến trước đây không lâu, phía trên lợp ngói xanh, tường viện lấy gạch đỏ tinh tế xây đắp, hít sâu một hơi còn có thể nghe được thoáng chút hương vị, có thể thấy là đã xông qua hương liệu để đuổi trùng tránh rắn.
Trong sân trồng một gốc cây ngân hạnh to, có chó mèo lười biếng nằm trên mặt đất, lồng tre trong góc còn nuôi gà vịt lẫn thỏ.

Ngay phía trước là một cái tiểu lâu hai tầng, xây không tính là tinh xảo, nhưng cũng đúng quy củ, từ bề ngoài liền lộ ra gia chủ là hạng người nông gia phổ thông khó có thể theo đuổi văn vẻ.
Đương nhiên, cái thứ xem như nổi bật ở nơi hương dã ấy, rơi vào mắt Kim đại lão gia xuất thân Trường Nhạc kinh cũng chẳng khác gì ổ ăn mày cả.
Trưởng thôn đẩy cửa ra, cười ha hả chào đón: "Sơn dã phòng ốc sơ sài, không có gì tốt chiêu đãi, thỉnh lão gia thông cảm."
Mộ Tàn Thanh cố ý nhíu mày, từ trong mũi nặn ra một chữ "ừm", cùng Trưởng thôn bước vào nhà liền rút ra một chiếc khăn trải trên băng ghế, sau đó mới di chuyển thân hình tròn vo ngồi xuống, chén trà đưa tới trước mặt cũng chỉ tiếp lấy mà không uống, đem hai chữ "ghét bỏ" vô thanh vô tức biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Trưởng thôn nhìn diễn xuất bực này của y, nhịn không được ở trong lòng xì một tiếng.
Hắn trước tiên uống một ngụm nước trà, nói: "Lão gia chớ trách tiểu lão nhân nhiều chuyện, xin hỏi ngài là thế nào gặp gỡ Văn Âm?"

Mộ Tàn Thanh nhếch nhếch lớp thịt mỡ trên mặt, lộ ra một nụ cười có chút ác ý: "Hắn nha...!Mặc dù là người mù, nhưng có gương mặt hoà nhã khả ái, lão gia lại là hảo sắc.

Ngươi nói xem tại sao quen biết?"
Ngụm trà thứ hai của Trưởng thôn thiếu chút nữa sặc trong cuống họng.
Văn Âm xác thực lớn lên đoan chính dễ nhìn, dù cho mắt mù cũng không tổn hại đến khí chất quân tử ôn nhuận của hắn, chưa nói đến cầm kỹ lại còn thông thạo thi thư, có thể xem là một con phượng hoàng bằng vàng trong cái ổ rơm Miên Xuân sơn này.

Bọn họ mấy năm qua để Văn Âm cùng những người khác ra ngoài làm việc, không phải là không có ý muốn lợi dụng dáng vẻ này của hắn.

Nhưng mà nói thẳng toẹt cái điểm hơn người này của hắn như vậy, cho dù là Trưởng thôn cũng không dám mở miệng.
Trưởng thôn nghĩ tới đây, gập ghềnh trắc trở hỏi: "Lão gia, hắn...!ngài..."
"Hắn lại là kẻ cơ trí, lão gia bỏ ra đại khí lực còn chưa có chạm được hắn một đầu ngón tay.

Hắn liền hỏi ta muốn một buổi tham hoan hay là trường sinh bất lão...!Ha ha...!có ý tứ nha." Mộ Tàn Thanh cười cười "Trường sinh bất lão, ai mà không muốn? Lão gia kiếm nhiều tiền như vậy, tuổi tác lại càng ngày càng cao, còn chưa có hưởng thụ đủ đây!"
Trưởng thôn thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Lão gia cứ như vậy tin hắn?"
Mộ Tàn Thanh liếc hắn một cái: "Muốn dễ tin như vậy, lão gia còn có thể đặt chân ở Trường Nhạc kinh sao? Ta nghe hắn nói thế, đương nhiên cảm thấy là hắn đang lừa gạt ta, mà lão gia ta bình sinh ghét nhất mấy tên lừa đảo."
Trưởng thôn trong lòng đột nhiên dâng lên một luồng gió lạnh: "Ngài..."
"Ta sai người đem hắn nhốt lại, chỉnh chỉnh mười ngày, một giọt nước một hạt cơm đều không cấp.

Nếu thực sự là trường sinh bất lão, liền sống sót cho lão gia xem, nếu không phải...!ta liền đem thi thể của hắn ném cho chó ăn!" Mộ Tàn Thanh đặt chén trà xuống, nhìn về phía Trưởng thôn "Mười ngày trôi qua, hắn còn sống, cho nên ta mới tới."
Bao nhiêu lời nghĩ kỹ càng muốn nói của Trưởng thôn đều nuốt xuống bụng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Năm ngoái hắn liền nghe một quý khách nói qua, phú thương trong Trường Nhạc kinh đều là những con cáo già ăn tươi nuốt sống.

Vì vậy dù cho hắn thèm nhỏ dãi tài lực của Kim Thịnh, cũng chậm chạp không dám manh động, bây giờ gặp mặt quả nhiên là thế.
Tâm lý hoài nghi vẫn còn tồn tại đã dỡ bỏ hơn phân nửa.
Trưởng thôn lấy lại bình tĩnh, cười bồi theo, hỏi: "Như vậy lão gia có từng từ chỗ Văn Âm biết được cuộc mua bán này nên làm như thế nào không?"
Mộ Tàn Thanh hừ lạnh một tiếng, nói: "Hắn nói mình là tự xuất hành, dưới tình thế cấp bách đã phạm vào điều cấm, nhiều hơn một câu cũng không chịu kể, nhất định phải để lão gia ta tự mình đến chuyến này, chỉ nói không cho mang theo những người khác."
Nghe được Văn Âm chưa từng để lộ bí mật, Trưởng thôn âm thầm gật đầu, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Xin hỏi lão gia, ngài muốn sống thêm bao nhiêu năm?"
"Bao nhiêu năm?" Mộ Tàn Thanh nhấc mí mắt lên "Lão gia năm nay đã tri thiên mệnh (*), bệnh cũ từ lúc còn bé vào nam ra bắc cùng nhau kéo đến, đại phu nói tuổi tác cũng không còn nhiều.


Nhưng mà nhi tử của ta vô dụng, không thể thả tâm mang gia nghiệp giao cho hắn, chỉ muốn tự tay đem tôn tử còn nhỏ hảo hảo nuôi lớn, nhìn nó cưới vợ sinh con, đích thân ôm chắt trai, ngươi làm được không?"
[(*) tri thiên mệnh: tầm 50 tuổi]
Trưởng thôn ước lượng một chốc, nói: "Ba mươi năm, dễ bàn."
Hắn lời còn chưa dứt, lão gia béo tròn ngồi phía đối diện liền kích động đến vỗ bàn đứng dậy, làm đổ chén trà cũng không để ý.
"Ngươi thật có biện pháp để ta sống thêm ba mươi năm?" Mộ Tàn Thanh áp sát hắn, cố ý lộ ra ánh mắt tàn nhẫn "Lão già, đời ta hận nhất kẻ nói dối, ngươi đừng mong lừa gạt ta nha."
"Lão hủ nếu dám nói ra, liền sẽ không lừa gạt đại lão gia." Trưởng thôn đứng lên, "Lão gia, mới vừa rồi chúng ta một đường tới đây, ngài cảm thấy người Miên Xuân sơn chúng ta thế nào?"
Mộ Tàn Thanh trầm ngâm chốc lát: "Vô luận nam nữ già trẻ, đều là kẻ tay chân nhanh nhẹn."
"Người xem lão hủ năm nay bao nhiêu tuổi?"
Mộ Tàn Thanh liếc mắt đánh giá hắn một cái: "Mạo điệt chi niên (*) đi."
[(*) Mạo điệt chi niên: tầm 80-90 tuổi]
Thôn trưởng nở nụ cười: "Lão hủ còn kém ba mươi năm, chính là song bách tuế."
Lão già này lại 170 tuổi! Mộ Tàn Thanh tỏ vẻ kinh ngạc một chút, không tin nghiêng người tự tay đi sờ, chỉ cảm thấy da thịt già yếu lỏng lẻo, gân cốt phía dưới vẫn còn cường tráng, khó có thể phán đoán tuổi xương.
Y trầm mặt xuống: "Ta làm sao tin ngươi?"
Trưởng thôn nói "Lão gia cùng đi tới đây, trên đường chưa từng thấy một ngôi mộ hoang nào phải không? Miên Xuân sơn chúng ta, đã trăm năm nay không có tang sự."
Sinh lão bệnh tử, là luân hồi vạn vật chạy không thoát.

Đối với phàm nhân mà nói, trăm năm chính là một đời.
Mộ Tàn Thanh sững sờ tại chỗ, nửa ngày mới lẩm bẩm nói: "Làm sao...!làm sao có thể!?"
"Làm sao làm được như thế, dĩ nhiên là bí mật của Miên Xuân sơn." Trưởng thôn mở tay ra "Lão hủ đã hướng lão gia biểu hiện thành ý, không biết lão gia hồi đáp như thế nào đây?"
Mộ Tàn Thanh lộ ra thần sắc mừng như điên: "Kim ngân châu báu, hương xa mỹ nhân (*), cho dù tặng ngươi thêm một ngọn núi, lão gia cũng làm được!"
[(*) hương xa: hương liệu/xe ngựa]
Trưởng thôn lắc đầu một cái: "Đối với người trường sinh bất lão mà nói, mấy thứ đó đều có thời gian dài dằng dặc đi truy tìm, cũng không phải là điều chúng ta cần thiết."
"Vậy ngươi muốn cái gì?"
Trưởng thôn hỏi ngược lại: "Quyền thế của lão gia tại Trường Nhạc kinh thế nào?"
Mộ Tàn Thanh nhớ lại một chút tin tức về Kim Thịnh, cười lạnh nói: "Nhân sinh thực sắc tính dã, ta có Tê Hoa lâu trong tay, quan to quý nhân trong Trường Nhạc kinh không một ai không biết ta, cho dù là Kinh Vệ đại tướng quân cũng cho ta ba phần thể diện."
"Tốt lắm, tốt lắm!" Trưởng thôn vỗ tay mà cười "Như vậy điều kiện của lão hủ đối với lão gia mà nói, dễ như trở bàn tay."
"Cái gì?"
Trưởng thôn ghé vào bên tai y: "Ta muốn ngài tại Trường Nhạc kinh xây một toà miếu."
"Miếu?"
Trưởng thôn biểu tình kích động: "Một toà miếu sơn thần, cung phụng Hủy thần quân của Miên Xuân sơn chúng ta! Không cầu vạn gia đèn nhang, chỉ cần thêm dầu không tắt!"
Mộ Tàn Thanh cười nhạo nói: "Sơn Thần của Miên Xuân sơn các ngươi, lại muốn cung phụng tại Trường Nhạc kinh? Ngươi tưởng bách tính nơi đó tiền nhiều không chỗ thắp hương hỏa sao?"
Trưởng thôn nói: "Làm sao thành công, là chuyện của lão gia, lão hủ chỉ có thể nói ra điều kiện mà thôi."
Sắc mặt Mộ Tàn Thanh tỏ vẻ không thích: "Điều kiện như vậy, đối với các ngươi có lợi gì?"
Trưởng thôn né tránh, chỉ nói: "Lão gia nếu có lòng làm ăn, không ngại suy nghĩ thật kỹ điều kiện này.

Dùng một ngôi miếu đổi ba mươi năm thậm chí tuổi thọ càng dài, tin rằng lão gia là đại thương nhân như vậy nhất định có thể nghĩ minh bạch!"

Nghe đến ba chữ "số tuổi thọ", Mộ Tàn Thanh quả nhiên chần chờ.
Y do dự chốc lát, sắc mặt biến đổi không ngừng: "Ta cần một ít thời gian cân nhắc, cũng phải xác định xem ngươi có phải là đang lừa ta hay không."
"Ngài là quý khách trong Miên Xuân sơn, chỗ nào cũng có thể đi."
"Hào phóng như vậy?" Mộ Tàn Thanh nhìn hắn "Ngươi không sợ sau khi ta phát hiện bí mật trường sinh bất lão trực tiếp bỏ trốn, trở tay bán đứng các ngươi?"
"Lão gia là người làm ăn, đương nhiên sẽ không làm chuyện mổ gà lấy trứng." Trưởng thôn khẽ mỉm cười "Huống hồ, nếu như bí mật dễ dàng bị phát hiện như vậy, vậy thì không phải là bí mật nữa."
Tự tin như thế, nếu không phải kẻ ngu xuẩn tự cao tự đại, thì chính là có chỗ dựa tuyệt đối nắm chắc.
Mộ Tàn Thanh yên lặng nhìn hắn nửa ngày, cười ha hả.
"Lão gia có chút thưởng thức ngươi, Trưởng thôn a!" Mộ Tàn Thanh đối hắn dựng thẳng lên ngón tay "Hai ngày, ta nhất định cho ngươi câu trả lời thoả mãn."
Trưởng thôn thở phào một hơi, một tay đưa ra: "Lão hủ liền sắp xếp nơi ở cùng người hầu hạ cho ngài."
"Lão gia không quen ở nhà cũ nát, cũng không quen kẻ hầu hạ thô kệch." Mộ Tàn Thanh phủi chút bụi trên vạt áo một cái "Văn Âm ở nơi nào? Ta qua đó là được."
Trưởng thôn sắc mặt cứng đờ, cười làm lành nói: "Chuyện này...!Văn Âm là tôn tử của Thần Bà, vẫn luôn ở tại miếu Sơn thần, e rằng không tiện lắm."
Bàn tay Mộ Tàn Thanh lồng trong tay áo lặng yên nắm chặt.
Văn Âm có nói qua, Thần Bà ở Miên Xuân sơn có uy vọng còn cao hơn Trưởng thôn rất nhiều, chỉ đứng dưới Hủy thần quân, nhưng hắn không nói qua việc mình cùng đối phương có liên hệ máu mủ, xem ra người này cũng còn giấu không ít việc đây.
Tâm niệm y ngàn chuyển, trên mặt lại giả vờ tiếc nuối nói: "Đã như vậy, liền theo Trưởng thôn an bài đi.

Tìm cho ta hai người tay chân nhanh nhẹn, tướng mạo sạch sẽ để sai sử, bằng không lão gia nhìn bực bội."
"Dễ bàn, dễ bàn..."
Trưởng thôn tự mình đem Mộ Tàn Thanh đưa ra cửa viện, gọi đến một người trẻ tuổi dáng dấp chỉnh tề, căn dặn hắn chiêu đãi đại lão gia cho tốt, sau đó nhìn theo bọn họ biến mất giữa núi rừng.
Đợi đến lúc thân ảnh Mộ Tàn Thanh hoàn toàn mất hút, nụ cười trên mặt Trưởng thôn cũng chậm rãi rút đi.

Hắn hướng lên trên cây ngoắc ngoắc tay, một tiểu nam hài ẩn núp trên đầu cành liền nhảy xuống trước mặt hắn.
"Đi truyền lời cho Thần Bà, liền nói thế thân đến, xin mau sớm điểm ra mệnh chủ." Thấy tiểu nam hài gật đầu, Trưởng thôn do dự một chút "Còn có, ngươi để Thần Bà chú ý Văn Âm, sau đó đi theo dõi Kim lão gia này, cẩn tắc vô ưu."
"Rõ ạ!" Tiểu nam hài hướng hắn nhếch miệng nở nụ cười, ánh mắt âm trầm không thích hợp với diện mạo.
[Tác giả có lời - Tiểu kịch trường:
Mộ Tàn Thanh: con mẹ nó đều là ngôi sao diễn xuất!
Văn Âm: Lẽ nào ngươi không phải?
Mộ Tàn Thanh: Câm miệng! Ngươi là cái tiểu yêu tinh dính người! (*)
Văn Âm:...
Mộ Tàn Thanh: Ngươi làm gì? Ngươi đừng tới đây! Nói chuyện cẩn thận, đừng có cởi quần áo!
Văn Âm: Là ngươi kêu ta mài ngươi a ╮(╯_╰)╭ (*)
Mộ Tàn Thanh:...!!!
(*) Chỗ này dùng 磨: ý Thanh Thanh là đeo sát, dính người.

Văn Âm lại theo nghĩa "ma sát, cọ mài", còn mài cái gì thì chư quân tự hiểu nha].


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi