PHÁ TRẬN ĐỒ



Mộ Tàn Thanh cảm thấy địa phương quỷ quái này, thật con mẹ nó tà môn!
Trước tiên không nói đôi vợ chồng già kia đã được A Linh xác nhận tử vong, chỉ nói riêng y xuất môn xoay chuyển một chuyến, vậy mà lại không tìm được con đường quay về.
Y dùng khách điếm kia làm trung tâm, vòng vòng chạy cả một đêm, cơ hồ đem toàn bộ Đàm cốc vội vã liếc qua một lần, xác định chính mình cũng không phải trúng mê thuật, mà là đích thực trong hai canh giờ ngắn ngủi, nơi này đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Tòa thành này kết cấu bố cục, thậm chí phòng ốc kiến trúc đều cùng ban ngày y gặp qua giống nhau như đúc, cố tình người ở bên trong đều thay hình đổi dạng, không hề gặp được bất kỳ khuôn mặt quen biết nào.

Ngoài ra, trạng thái tinh thần của đám thành dân cũng khác với những người không buồn không lo lúc trước kia.

Chỉ cách hừng đông chưa tới một canh giờ, Mộ Tàn Thanh dựa vào phép che mắt đứng ở ngã tư, quan sát những người y gặp thoáng qua, nam nữ già trẻ đều có đủ, người người trên mặt đều là vẻ sầu não, phần lớn thân thể hư nhược, cho dù là nam nhân thanh niên trai tráng cũng hiện ra mấy phần tử khí, tựa như những cái cây bắt đầu trống rỗng khô héo từ bên trong.
Cảnh còn người mất.

Tuy rằng không thoả đáng lắm, lại chỉ có thể dùng bốn chữ này để hình dung cảm giác hiện tại của y.
Mộ Tàn Thanh ngẩng đầu nhìn trời, lúc này là giờ mão, mặt trời đang mọc lên ở phương đông.

Nhưng hiện tại cuối xuân gần hạ, sau khi ánh dương quang tỏa xuống, không chỉ không mang đến ấm áp, trái lại khiến người cảm thấy được cái lạnh lẽo, tựa như phía trên không phải mặt trời, mà là một con mắt màu đỏ lạnh như băng.
Yêu lực bên mắt trái lưu chuyển như lốc xoáy.

Lần này Mộ Tàn Thanh rốt cuộc thấy rõ: huyết quang dày đặc đến gần như biến thành màu đen bao phủ toàn bộ trên Đàm cốc, che kín bầu trời, như một cái bồn máu úp ngược.
Nói cái gì "nơi thần minh giáng thế" vạn tà bất xâm, sợ là so với địa danh vạn hung cực ác như Vạn Nha cốc cũng không kém bao nhiêu!
Mộ Tàn Thanh nhíu mày lại.

Y tin tưởng ý thức của mình từ đầu tới đuôi đều bảo trì thanh tỉnh, bởi vậy khả năng bị ảo giác ảnh hưởng cực thấp.

Vậy cũng chỉ còn sót lại một tình huống: y quả thật đã đi tới một không gian khác.
Đối với không gian thuật, Mộ Tàn Thanh chỉ có thể xem là biết da lông bên ngoài, liền ngay cả sư phụ Tịnh Tư cũng không tính là tinh thông.

Đối mặt với tình huống hiện tại, Mộ Tàn Thanh vắt hết óc cũng chỉ nhớ lại mấy thứ quái quỷ không rõ ý tưởng "Trận hình", "Mắt trận" cùng "Trận đồ", thất bại đến lỗ tai đều tiu nghỉu cụp xuống, quyết định dựa theo quy tắc cũ mà làm.
Bất kể có không gian thuật hay không, loại trận pháp tác động đến phạm vi lớn này đều phải bỏ ra đánh đổi tương ứng.

Một là pháp khí trấn vị, hai là linh lực duy trì.

Người sau màn không tiếc bỏ ra đại khí lực bày cạm bẫy này, tuyệt không phải làm ăn lỗ vốn.

Như vậy xâu chuỗi một chút manh mối trước mắt, đại khái có thể xác định hai mục tiêu: ma thai, tu sĩ.
Giữa hai thứ này cơ hồ có thể tìm ra đường dây liên kết, cuối cùng mới là mục đích thực sự của đối phương.

Cũng may Mộ Tàn Thanh để ý thấy, ma thai tối hôm qua tuy rằng từ trên tay y chạy trốn, nhưng mà một thân huyết nhục đó rốt cuộc là từ Tân Lục thị sinh ra, trừ phi nó có thể thoát thai hoán cốt, bằng không nhất định không thể đoạn tuyệt ảnh hưởng huyết thống của mẫu tử.
Y di chuyển vào một cái ngõ tối yên lặng không người, bày xuống ngũ giác cấm chế ngăn cách ngoại giới, lúc này mới đem hài cốt nữ nhân không may lấy ra ngoài, nhẹ nhàng bày ở trên một tấm vải trắng, đầu ngón tay điểm lên giữa ấn đường của nàng, quả nhiên là nửa điểm khí tức linh hồn cũng không thăm dò ra được.
Mộ Tàn Thanh trong lòng đã có dự liệu, trái lại cũng không thất vọng, ngón tay đi xuống bóp cái miệng bị méo mó, đem khối ngọc phù kia lấy ra.
Trên khối bạch ngọc nguyên bản trong suốt che kín vân đỏ như máu.

Đây là ngọc phù do Tiêu Ngạo Sênh dùng Huyền Vi kiếm ý chế thành, có thể tịnh linh trừ tà, cũng có thể bảo vệ hồn phách ở một mức độ nào đó.

Bởi vậy, cho dù bàn tay đen sau màn đã khiến Tân Lục thị hồn phi phách tán, chỉ cần khối ngọc phù này không biến thành tro, bên trong nhất định sẽ giữ được một mảnh tàn hồn của người chết.

Đáng tiếc chỉ có Tiêu Ngạo Sênh mới biết được làm sao đem mảnh hồn này từ trong đó rút ra.
"Vẫn phải nhanh chóng hội hợp với bọn hắn." Sau khi Mộ Tàn Thanh lấy ngọc phù ra, một lần nữa đem hài cốt thu hồi cẩn thận, đồng thời tự lẩm bẩm "Vũng nước này quá sâu, hai người kia một kẻ cô thẳng một kẻ ngốc, vạn nhất nếu là bị thứ gì lừa..."
Y suy nghĩ một chút, cảm thấy Tiêu Ngạo Sênh đầu óc tuy không linh hoạt, tốt xấu cũng động thủ nhanh, một chốc hẳn là không ăn thiệt nặng.


Nhưng mà con chim gỗ kia liền khó nói được.
Mộ Tàn Thanh đem toàn bộ yêu lực giấu vào nội phủ, khí tức toàn thân bị áp chế không khác gì người phàm, biến thành một tên ăn mày nhỏ bé bẩn thỉu.

Loại hài tử này ở trong sơn thành đều không hiếm, ngày thường cũng không ai thèm liếc nhìn bọn họ nhiều lần.
Y nhặt lên hai cục đá biến thành bát vỡ cùng gậy gỗ, cúi đầu khom lưng mà đi ra ngoài.

Trên đường người người gặp qua, nhiều lắm là liếc y một cái, liền ghét bỏ mà tránh xa.

Mộ Tàn Thanh không để ý chút nào, chỉ một đường hướng về chỗ nhiều người đi tới: trời mới biết địa phương quỷ quái này đến cùng xảy ra những chuyện gì, suốt ngày hôm nay liền chưa thấy một người nào có sắc mặt tốt.

Trên đường đều giống như đi chịu chết, có người cầm gậy gộc một bên làm việc một bên nháo nhác quan sát bốn phía, còn có người thẳng thắn mặc nguyên cả một bộ pháp y không ra ngô ra khoai gì, trên trán còn dán đầy bùa chú hoa hòe lòe loẹt, thoáng nhìn như cái xác chết di động.
Ở nơi bầu không khí quỷ dị như thế này, người người đều sẽ theo bản năng mà kết bè kết lũ, kéo đến chỗ bọn họ tự nhận là an toàn nhất.

Mộ Tàn Thanh đi theo sau bọn họ, rất nhanh đã tới trước cửa Nhất Nguyên quan.
Dáng dấp Đạo quan này vẫn giống như ngày hôm qua đã gặp, trên đường phố bên ngoài cũng đã đầy ắp người.

Bọn họ hiển nhiên không phải đến thắp hương bái thần, chỉ túm năm tụm ba mà nói chuyện làm việc, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cửa đạo quan, tựa hồ là đang chờ người nào đi ra.
Mộ Tàn Thanh chen vào giữa bọn họ, đợi thời gian đốt gần hết một nén hương, mới nhìn thấy cửa lớn mở ra.

Lần này liền giống như là một muôi dầu dội vào trong chảo nóng, mọi người nguyên bản còn giả vờ bình tĩnh lập tức nháo nhào tiến lên, mồm năm miệng mười mà kêu: "Sơn trưởng, tối hôm qua nhà cũ của ngài lại có động tĩnh lớn!"
"Có phải là ác quỷ kia đã trở lại?"
"Nàng đã đem hai vị tiên nhân giết chết, còn muốn làm cái gì nữa?"
"Tiên nhân vậy mà cũng chết sao...!?"
"Xuỵt! Đó là ác quỷ, cái gì không làm được?"
"Tân Lục thị kia..."
"Mọi người im lặng, nghe lão thân nói vài lời!"
Nhiều miệng góp lại, âm thanh hỗn tạp, làm cho người đau cả đầu.

Mãi đến tận khi một thanh âm nữ nhân già nua truyền ra, tuy rằng không lớn, lại như kỳ tích đè bẹp hết thảy tiếng ầm ĩ.
Mộ Tàn Thanh vừa nghe, liền biết lão nhân nói chuyện này cũng là tu sĩ, chỉ có điều trung khí không đủ, nghe có chút cảm giác mệt mỏi như đèn sắp cạn dầu.
Tám tên đạo sĩ từ trong đạo quan đi ra, đầu đội mão vàng, nữ quan phân ra đứng hai bên, sau đó lại có một vị lão phụ nhân tóc trắng xoá đứng ở chỗ khá cao chính giữa.

Nàng thoạt nhìn ít ra cũng ngoài tám mươi, thân hình có chút lọm khọm, trên mặt mũi nếp nhăn hằn sâu, bàn tay nắm trên mộc trượng tiều tụy như một đoạn cành cây già cỗi.
Mộ Tàn Thanh nhíu mày lại.

Tuy rằng tu sĩ cũng khó tránh khỏi sinh lão bệnh tử, nhưng mà chung quy cũng khác với phàm phu tục tử.

Người tu đạo dù cho số tuổi thọ đã hết, cũng không trở nên tiều tụy đến như thế.

Đặc biệt là trên thân thể lão nhân này tử khí nồng đậm đến che lấp tất cả mọi người nơi đây, ngay cả hô hấp hay nhịp tim đập đều không phát hiện được, phảng phất như một bộ xác chết di động.
Mọi người đều gọi nàng là "Sơn trưởng", tuổi tác so với người xưng là Hi Di kia già hơn rất nhiều.

Mộ Tàn Thanh lập tức nhớ tới nghi hoặc trước đó đối với thân phận của người chưởng sự nơi Đàm cốc; Ngày hôm qua bọn họ từ chỗ Lưu thẩm dẫn đường biết được: trong Đàm cốc hai người có địa vị tối cao theo thứ tự là Đại Vu chúc cùng Sơn trưởng, người sau lại được hình dung là một vị lão gia tử, mâu thuẫn với lời A Linh nói về "Hi Di phu nhân", hiện tại cũng đã được đối mặt.
Y híp mắt một cái, tâm trạng nhanh chóng xoay chuyển.
Sau khi mọi người yên tĩnh lại, xì xào bàn tán một thoáng, có mấy người đại diện tiến lên nói chuyện.

Một nam tử trong đó nói: "Sơn trưởng, hai vị tiên nhân kia thi thể còn đặt tại trong nhà Tôn lão, người xem xử lý như thế nào mới tốt?"
Hi Di phu nhân ho khan vài tiếng, nói: "Liền để ở nơi đó, canh giữ cửa lớn cửa sổ tường viện kỹ càng, trước khi hai vị tiên trưởng kia quay lại, ai cũng không chuẩn đi vào!"
"Vạn nhất bọn họ không trở lại, để hư thúi hay sao?" Không biết là ai nói lầm bầm, "Đều đã hai ngày rồi, chết chết...!chạy chạy...!nói không chừng đã bị ác quỷ kia làm cho sợ vỡ mật..."

"Câm miệng!" Hi Di phu nhân sắc mặt lộ vẻ giận dữ, mộc trượng dùng sức giậm mạnh xuống đất một cái "Sự tình của người nơi Tiên môn, ngươi lấy lá gan từ đâu tới nói bậy?"
Tất cả mọi người nhìn về phía thanh âm phát ra, thấy là một tiểu tử ăn mày bẩn thỉu, lúc này liền lui hết sang bên cạnh, khiến cho đối phương trực diện với lửa giận của Sơn trưởng.
Mộ Tàn Thanh nhìn thẳng ánh mắt Hi Di phu nhân, gân cổ họng hơi có chút hỗn mà hét lên: "Ta nói không sai! Nếu thật sự là tiên nhân, nào có đạo lý lại bị ác quỷ giết? Bọn họ trước đó, không phải là cái gì cũng không tra ra được sao? Ta xem tám phần mười là kẻ lừa đảo giả thần giả quỷ, lần này chọc họa đương nhiên muốn chạy!"
Lời này nói đến đại bất kính, có người trợn mắt nhìn, cũng có người âm thầm gật đầu.

Mộ Tàn Thanh tựa như lưu manh mạnh miệng đứng tại chỗ, mắt thấy Hi Di phu nhân cả người phát run, như là ngay sau đó có thể ngất đi vì tức giận.
Cũng may nàng cuối cùng vẫn đứng vững.

Lão phụ nhân nhỏ gầy giống như xương khô từ trên thềm đá bước xuống dưới, nhấc gậy lên mạnh mẽ đánh Mộ Tàn Thanh một cái, người sau thuận thế lăn ra đất, nhe răng trợn mắt nói: "Đàm cốc chúng ta nếu thực sự là nơi thần giáng gì đó, làm sao lại có ác quỷ yêu tà làm loạn? Các hương thân nhọc nhằn khổ sở đúc Kim thân xây Đạo quan cho thần tiên, nếu mà họ thực sự linh thiêng, làm sao lại không phù hộ chúng ta? Vì sao không hàng yêu phục ma? Mọi người thử nghĩ xem, năm nay chúng ta ở đây đã chết bao nhiêu người rồi?"
"Tiểu tử thúi, dám to gan vọng khẩu cuồng ngôn! Còn nói linh tinh, liền cút khỏi Đàm cốc cho lão thân, không được chọc giận thần linh gây rắc rối cho mọi người!" Mộc trượng để trên người y, Hi Di phu nhân cơn giận còn sót lại chưa tiêu nhìn về phía mọi người, ngữ khí hơi hòa hoãn cũng không giảm nghiêm khắc:
"Các hương thân, những năm này Đàm cốc chúng ta đời đời mưa thuận gió hòa, áo cơm không lo, kẻ vãng lai người du thương đi ngang qua không ai không ước ao.

Trong đó một phần do chăm chỉ cày cấy canh tác, còn lại cũng không thể thiếu thiên ân cuồn cuộn.

Bọn ngươi có thể không cúng bái, lại không thể không biết lễ! Mọi người suy nghĩ rộng một chút: hai vị tiên nhân không may gặp nạn, dân chúng trong thành lại không bị chết trong tay ác quỷ, cái này chẳng lẽ lại là quỷ quái khai ân hay sao?"
Âm thanh xì xào của mọi người rốt cuộc dần dần nhỏ đi.
Mộc trượng của Hi Di phu nhân vẫn đặt trên người Mộ Tàn Thanh, ánh mắt nhìn y như nhìn một bãi bùn nhão, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Năm nay xảy ra tai họa, lão thân làm Sơn trưởng khó qua cửa này.

Hiện tại...!con dâu ta tự sát mà chết, một thi hai mạng, hóa thành ác quỷ sát hại hai tu sĩ Tiên môn.

Lão thân làm bà bà của nàng, lại không sớm chữa khỏi bệnh điên cho nàng, thực có lỗi với tổ tông cũng có lỗi với các ngươi.

Đợi việc này qua đi, vị trí Sơn trưởng...!liền chọn lựa lại, lão thân đích thân quỳ trong Đạo quan, vì mọi người cầu phúc."
"Hi Di..." Một vị lão gia tử tuổi tác xấp xỉ nàng cuối cùng không đành lòng "Việc này không trách ngươi."
"Không cần phải nói, lão thân tâm ý đã quyết." Hi Di phu nhân lắc đầu một cái, "Thời điểm các tiên nhân vào thành, lão thân chính mắt thấy qua ngọc phù lệnh bài của bọn họ, xác nhận đều là tu sĩ xuất thân từ Trọng Huyền cung.

Hiện giờ hai người bỏ mình, hai vị còn lại không biết tung tích, Trọng Huyền cung tất sẽ không ngồi yên.

Chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt thi thể tiên nhân, bình tĩnh chờ bọn họ đến, tận lực phối hợp là được rồi."
Nam tử lúc trước mở miệng do dự nói: "Nhưng bọn họ lúc nào mới có thể đến a? Tối hôm qua trạch viện cũ của Sơn trưởng ngài liền có động tĩnh, bùm bùm một hồi lâu, chúng ta cũng không dám ra ngoài nhìn, chỉ thấy bầu trời trên viện kia đỏ rực một mảnh, rất đáng sợ...!Ngài nói Bắc Cực cảnh này xa như vậy, chúng ta có thể đợi được các tiên nhân trở lại sao?"
"Việc này ta nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết, cam kết không để cho bất kỳ một người dân vô tội nào trong thành chịu khổ, mọi người đi về trước đi." Dừng một chút, Hi Di phu nhân nhìn về phía Mộ Tàn Thanh "Ngươi, cùng lão thân đi vào, ở trước tượng thần quỳ xuống rập đầu nhận sai!"
Đoàn người lúc này mới lục tục tản đi.

Mộ Tàn Thanh bị hai tên đạo sĩ mũ vàng không chút lưu tình kéo dậy, xô đẩy đi theo sau Hi Di phu nhân, tiến vào Nhất Nguyên quan.
Chính điện ngày xưa đèn nhang cường thịnh, hiện tại chỉ có đạo sĩ vẩy nước quét nhà.

Hi Di phu nhân cho những người khác lui ra, chỉ để Mộ Tàn Thanh ở lại bên trong, sau đó đóng cửa phòng lại.

Trong đại điện ánh sáng liền dịu hẳn xuống.
Nàng không nói gì.

Mộ Tàn Thanh tựa như lưu manh dựa vào cây cột, giương mắt đánh giá vị Đạo Diễn thần quân này, sau đó liền hơi sửng sốt.
So với tượng sơn thần ở Miên Xuân sơn lúc trước, bức tượng kim thân này có chút cũ kỹ, cũng may rèn đúc đánh bóng không chỗ nào không tinh tế, đến tận bây giờ vẫn không xuy chuyển.

Bức tượng cao ước chừng một người, ngồi khoanh chân, hai tay đặt trên đầu gối, là tư thế tĩnh tọa ngũ tâm hướng thiên, thoạt nhìn cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng mà vị thần này bộ dạng phục tùng, hai mắt nhắm nghiền như đang minh tưởng, khóe môi mang theo nụ cười như có như không.


Mộ Tàn Thanh nhìn ra trong lòng bất giác rơi "lộp bộp" một cái.
Thiên hạ tăng đạo ngàn vạn, thế gian miếu quan vô số, trong đó cũng không thiếu tượng thần nhắm mắt, nhưng trong đó không bao gồm Đạo Diễn thần quân.

Truyền thuyết ngài là thượng cổ thần linh hiếm hoi còn sót lại trong tam giới, đại diện cho Thiên đạo quan sát thế gian, vì vậy hai mắt luôn mở không bao giờ nhắm, chiếu rọi tám phương tín ngưỡng.

Nhờ đó ngài minh bạch thị phi, biết rõ họa phúc, mới có thể chúc phúc cho người tốt, hàng tai diệt ác.
Tuy rằng thứ truyền thuyết này có lúc bị người khịt mũi coi thường, thế nhưng thợ thủ công làm tượng thần quyết không thể quên những chi tiết như vậy.

Hiện tại, trên gương mặt vị thần trước mắt này không có một chút vết tích tu bổ nào, hiển nhiên là ngay từ đầu đã cố ý rèn đúc ra như thế.
Ở vùng đất được vô số người truyền tụng là thần giáng, thế nhưng lại là một bức tượng thần nhắm mắt?!
Thanh âm Hi Di phu nhân bỗng nhiên vang lên: "Tiểu tử, ngươi xem đôi mắt thần quân là mở to, hay là nhắm?"
Mộ Tàn Thanh quay đầu lại nhìn nàng.

Trên mặt lão phụ nhân biểu tình giận dữ đã biến mất, trở thành không hề cảm xúc, lặp lại hỏi: "Mở to hay là nhắm?"
"...!Nhắm."
"Nhắm a..." Hi Di phu nhân lẩm bẩm nói "Như vậy, nàng thật sự không có nói sai.

Tượng thần là nhắm mắt..."
Mộ Tàn Thanh cau mày, liền nghe thấy Hi Di phu nhân nói: "Vị thần này chính là một ngàn năm trước từ tổ tiên Tân thị tự tay điêu khắc, vẫn luôn lưu truyền đến ngày hôm nay, để toàn bộ người trong Đàm cốc chiêm bái.

Một ngàn năm, Đàm cốc mưa thuận gió hòa, bách tính an cư lạc nghiệp.

Cho dù là ngoài miệng không nói, trong lòng người cũng thừa nhận thần ân che chở.

Nhưng mà...!con dâu của ta có mang, sau khi bái thần cầu phúc, lại nói với ta Nương, đôi mắt tượng thần làm sao lại nhắm?"
"..."
"Ta trách nàng ăn nói linh tinh, không cho nàng nói bậy.

Nếu như đôi mắt tượng thần nhắm, làm sao có thể che chở Đàm cốc ngàn năm? Sau đó trong sơn cốc bắt đầu có người chết, nàng còn nói nhìn thấy rất nhiều cái bóng kỳ quái, nói bầu trời đỏ như máu, ta cũng đều cảm thấy là nàng rối loạn tâm thần..."
Trán Mộ Tàn Thanh đã nhăn thành ngấn.
"Vì vậy, nàng dùng hương khói mời bốn vị tiên nhân Trọng Huyền cung đến.

Bọn họ ở trong sơn cốc tìm ba ngày cũng không phát hiện gì, tất cả mọi người nói con dâu ta điên thật rồi.

Ngay cả ta cũng cảm thấy như vậy...!sau đó, nàng chết."
"Nàng..." Mộ Tàn Thanh nhìn chăm chú gương mặt Hi Di phu nhân "...!là tự sát?"
"Thời điểm ta phát hiện, tất cả mọi người vây quanh ở trước cửa trạch viện, chỉ có thể nhìn thấy nàng treo ở trên cây hòe già, dưới chân phất phới một tờ thư tuyệt mệnh, là bút tích của nàng." Hi Di phu nhân dùng ngữ khí gần như chết lặng nói "Nàng ở trong thư kể ra oan ức cùng phẫn hận của mình, nguyền rủa bốn vị tiên trưởng cùng tất cả mọi người trong cốc.

Mà tổ tiên định ra quy củ, không thể để cho người tự sát được an táng.

Ta thân là Sơn trưởng không thể đi đầu phá hoại tổ quy, chỉ có thể để cho nàng cùng tiểu tôn tử chưa ra đời của ta phơi thây trước viện, chuẩn bị đợi đến sau đêm hồi hồn sẽ tìm người âm thầm thu liễm."
Dừng một chút, Hi Di phu nhân quay đầu nhìn về phía y: "Kết quả ngay đêm hôm ấy, thi thể của nàng ở trong viện biến mất, trở thành ác quỷ tập kích nơi các tiên trưởng nghỉ chân.

Hai người đã chết, hai người còn lại không thấy tăm hơi, mà nàng cũng biến mất...!Nhưng ta biết, nàng nhất định sẽ quay trở lại Đàm cốc, trở về giết sạch những kẻ chưa từng tin nàng ở nơi này."
Mộ Tàn Thanh lặng lẽ không hề có một tiếng động.
"Ta nhịn không được mà nghĩ, có phải là nàng thật sự không nói dối? Nhưng ta hỏi mỗi một tín đồ tới đây, bọn họ đều nói tượng thần mở to mắt." Hi Di phu nhân bỗng nhiên nhếch miệng "Ngoại trừ nàng, cũng chỉ có ngươi nói như vậy.

Đây là tại sao chứ?"
"...!Bởi vì ta không tin Đạo Diễn thần quân." Mộ Tàn Thanh chậm rãi mở miệng, "Ta không cầu thần ân không tin thiên mệnh, đối với thần linh vô cầu vô dục.

Mà nàng tuy là tín đồ, trong bụng lại thai nghén sinh linh, tiểu thai nhi kia hữu hình không hồn, dĩ nhiên cũng không tin."
Hi Di phu nhân nói: "Vậy ngươi xem nơi này là thế nào?"
"Huyết quang giữa trời, sát khí tràn ngập, nhà cửa ngõ phố mặc dù san sát nối tiếp nhau, bách tính lại thân nhiễm tử khí, hình dung tiều tụy." Y nhìn chằm chằm vào đôi mắt Hi Di phu nhân "Đặc biệt là ngươi, không có hô hấp và tim đập, tựa như người chết."
Hi Di phu nhân không những không giận mà còn cười, chỉ là tiếng cười kia nghe đầy bi thương: "Ở trong mắt ta, Đàm cốc hiện giờ trời xanh gió mát, mọi người tuy rằng chịu kinh hách biểu tình có mệt mỏi, tinh khí thần lại đều rất tốt.


Liền ngay cả bản thân ta...!thời điểm sáng sớm đối gương vấn tóc, còn cảm thấy nếp nhăn ít đi vài cái đây."
Cùng một địa phương, cùng một người, xem ở trong mắt bọn họ thế nhưng hoàn toàn tương phản.
Tín đồ nhìn thấy đào nguyên, kẻ không tin lại nhìn thấy khổ ngục.

Bỗng nhiên, Mộ Tàn Thanh nghĩ đến A Linh kể lại một chuyện: năm nay trong Đàm cốc người chết bất đắc kỳ tử.

Ngoại trừ ba hài đồng cuối cùng không tìm được hài cốt, chín người già và sáu thanh niên trai tráng khi còn sống đều không hề có điềm báo trước, chết rồi thi thể lại hiện ra hình dạng tiều tụy gầy gò, cùng những người ngày hôm nay y nhìn thấy giống như đúc.
Y rốt cuộc hiểu rõ.
Tân Lục thị hoài nghi mình bị bệnh tâm thần hoặc là người trong Đàm cốc bị tà vật che mắt.

Trên thực tế suy đoán thứ hai của nàng là đúng, nhưng đây không phải là tà vật, mà là mê thuật bao phủ toàn bộ sơn cốc.
Đàm cốc ít nhất đặt mình trong ba tầng trận pháp, một tầng không gian chuyển đổi, một tầng từng bước xâm chiếm huyết hồn, một tầng mê hoặc tâm trí ngũ giác.

Những người bị chết trước đó kỳ thực đều bị trận pháp rút khô huyết nhục tinh phách, chết rồi không còn ảo giác che lấp sẽ biến về diện mạo thật sự, rơi vào trong mắt thành dân cũng bị ảo thuật lừa dối chỉ có thể bị giải thích thành quái bệnh.

Chính mình kỳ thực cũng đang từng bước vô tri vô giác đi tới tử lộ như vậy, mà mê thuật mắt trận chỉ sợ chính là bức tượng thần nhắm mắt này.
Tân Lục thị vốn cũng là một thành viên trong đó, nhưng mà theo thời gian nàng mang thai càng lớn, thai nhi thành hình uẩn linh, ảnh hưởng đến ngũ giác của cơ thể mẹ, vì vậy nàng mới có thể nhìn thấy một phần chân thực dưới mê thuật.

Nhưng đáng tiếc nàng tìm tới đám người A Linh vốn là Trọng Huyền cung tu sĩ, đối với Đạo Diễn thần quân cực kỳ tôn sùng kính ngưỡng, bọn họ vừa vào nơi đây liền rơi vào trong mê thuật.

Cuối cùng dẫn đến đám người vốn đã không tin nàng lại càng cảm thấy nàng điên rồi, rơi vào kết cục chết thảm, biết bao đáng thương.
Bàn tay sau màn lợi dụng tín ngưỡng cùng nhận thức thâm căn cố đế của mọi người làm ra chuyện như vậy, lòng dạ tàn nhẫn với sơn thành này đến mức nào?
"Lão thân thịt xương phàm thai, thế nhưng tổ tiên truyền thừa có tu hành một ít phép thuật, vì vậy có thể nhận ra linh khí trên người ngài, lúc này mới dựa vào lời nói đem mời ngài vào đây, nếu có chỗ nào mạo phạm, thỉnh tiên trưởng bao dung." Hi Di phu nhân run run rẩy rẩy hướng y hành lễ, âm thanh hơi khàn "Thế nhưng, Tân thị ngàn năm truyền thừa đến nay, lại ở trong tay ta đứt đoạn hương khói, hai vị tiên trưởng cũng bởi vậy lâm nạn, thỉnh tiên trưởng mau cứu Đàm cốc, cũng cứu giúp con dâu đáng thương của ta, để cho nàng an nghỉ đi!"
Mộ Tàn Thanh nhìn nàng: "Ngươi muốn ta giúp ngươi cởi bỏ mê thuật?"
Hi Di phu nhân không nói ngầm thừa nhận.
"Ta không thiện trận pháp, chỉ có thể hủy diệt Kim thân này.

Chỉ khi nào cởi bỏ mê thuật, tất cả mọi người trong cốc mới có thể nhìn thấy cảnh tượng chân thực.

Thời điểm đó sự kinh hoảng sẽ như ôn dịch cấp tốc bạo phát lan tràn, ngươi có thể khống chế được?"
"Tân thị bảo vệ Đàm cốc một ngàn năm, lão thân tuy rằng tuổi già, chút thủ đoạn này vẫn phải có." Nàng thấp giọng nói "Nếu như không thể...!ít nhất, cũng muốn chết minh bạch."
"...!Được." Mộ Tàn Thanh bình tĩnh nhìn nàng rất lâu, rốt cuộc bước ra một bước.
Trong nháy mắt, tiểu tử ăn mày bẩn thỉu biến thành thanh niên tóc trắng thân hình cao lớn.

Tay phải y duỗi ra, đầu ngón tay ẩn ẩn lôi hỏa, sau đó giơ tay liền hướng tượng thần vung tới.
Hi Di phu nhân nín thở, sau đó trợn to mắt, nhìn cái tay kia khóa lại cổ họng mình, bên tai im ắng không hề truyền đến âm thanh tượng thần bị phá vụn sụp đổ.
Một chiêu vừa nãy kia của Mộ Tàn Thanh chỉ là hư hoảng, xoay tay lại liền bóp lấy cổ họng nàng, cánh tay xoay một cái, trực tiếp đem lão bà này đập xuống, sàn nhà nhất thời rạn nứt ra!
"Ngươi nói thật là hay, ta suýt nữa đã tin.

Thế nhưng...!ngươi không nên nỗ lực dao động ta quyết định." Cặp mắt đỏ đậm của Mộ Tàn Thanh sáng lên, khóe miệng lại cười lạnh "Cơ Khinh Lan, trận đòn trong thủy lao bên kia, ngươi vẫn chưa học ngoan được sao?"
--------------
Tiểu kịch trường:
Đại hồ ly: Còn may là ta cơ trí!
Tâm Ma: Nói rõ ràng ngày hôm nay ta ra trận đâu?
Tiểu Cơ: Thực có lỗi, ta cướp đất diễn.

Tác giả trước đó đem ta quên mất.

Ngày hôm nay xem bản nháp mới nhớ tới ta ở đây có phục bút...
Tâm Ma: Ha ha, trời giá rét, ăn gà nướng đi.

(*)
Đại hồ ly: Nơi nào? Nơi nào? Nơi nào có gà?!
Tiểu Cơ:...
[(*) Cơ (姬) trong họ Cơ Khinh Lan và kê (con gà - 鸡) đồng âm].


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi