PHÁ VỠ TRUYỀN THUYẾT

“Dương Quá! Sao các ngươi lại nghe trộm!” Lá cây vang lên thanh âm “sàn sạt”, một thân ảnh bò đến, ngồi xuống bên cạnh Dương Quá, người này không phải Quách Phù thì là ai. Sau đó lại “sàn sạt” hai tiếng, Võ Tu Văn cùng Võ Đôn Nhu cũng bò đến. Hiện tại Quách Tĩnh và Hoàng Dung đã đi, không chú ý đến nơi này, Quách Tĩnh chỉ nói hai câu liền rời khỏi, Hoàng Dung thì đến một chỗ trống truyền Đả Cẩu Bổng Pháp cho Lỗ Hữu Cước.


Dương Quá liếc mắt nhìn Quách Phù, trong lòng vì Thiệu Đường mất hứng mà càng thêm khổ sở, đương nhiên không có tâm tình phản ứng với nàng. Nhìn Lỗ Hữu Cước đang tập Đả Cẩu Bổng Pháp, không khỏi nghĩ đến Thiệu Đường vì để mình trông thấy chiêu thức Đả Cẩu Bổng Pháp này, mà không ngại đi xem trộm.


“Dương Quá, ta đang nói chuyện với ngươi! Lúc nãy các ngươi bỏ lại chúng ta, sao bây giờ đã chạy đến đây? Chúng ta còn đang tìm ngươi đó. Lát nữa trở về, ta dẫn ngươi đi tham quan Lục gia trang, có được không?” Quách Phù kề sát tai Dương Quá, nhỏ giọng nói.


Thiệu Đường thấy bên cạnh có thêm ba người, cảm thấy tư thế của mình hiện tại khi bị Dương Quá ôm vào lòng thật sự rất… Vì vậy lặng lẽ chui ra, ngồi bên cạnh.


Dương Quá còn chưa đợi Quách Phù nói xong, đã chán nản nhíu mày, bỗng cảm thấy Thiệu Đường trong lòng mình trái tránh phải tránh, nghĩ hắn không được tự nhiên, nên cũng không chú ý, tiếp tục nhìn Lỗ Hữu Cước cách đó không xa, song chưởng siết thật chặt, không cho hắn rời đi.


Dương Quá vừa lòng cảm nhận tiểu thiên hạ trong lòng mình sửng sốt, sau đó ngoan ngoãn ngồi lại không dám loạn động, thành thành thật thật để y ôm, tâm tình lập tức tốt hơn nhiều, cúi đầu bật cười.


“Ách?” Quách Phù thấy Dương Quá nở nụ cười, cười đến phong thanh vân đạm, cười đến tiêu sái không thể kiềm chế, còn tưởng y đáp lại những lời lúc nãy của mình, trong lòng một trận cao hứng, đỏ mặt cúi đầu, “Vậy chúng ta đã quyết định rồi nha.”


Thần thái như vậy của Quách Phù, thật có thể nói là ngượng ngùng xinh đẹp. Làm đại Võ tiểu Võ bên cạnh cực kỳ ghen tỵ, rồi lại không thể nói gì. Nhưng Dương Quá dường như không nhìn thấy, chỉ hơi mỉm cười cúi đầu, hít vào một hơi thật sâu, mùi hương tự nhiên của Thiệu Đường làm lòng người ấm áp, cơn tức giận phiền muộn thoáng chốc biến mất.


Bọn họ trốn trên cây một hồi lâu, Hoàng Dung vẫn một mực dạy Lỗ Hữu Cước Đả Cẩu Bổng Pháp, hoặc đọc mấy khẩu quyết. Quách Phù dần trở nên không kiên nhẫn, chỉ cảm thấy những chiêu thức này thực tầm thường, thực nhàm chán, liền kéo kéo Dương Quá đang ngồi bên cạnh, nói: “Dương Quá, chúng ta đi thôi, không có gì hay để xem cả.” Nói xong đứng lên, muốn nhảy xuống.


“Ngươi đi đi, ta muốn xem một lát nữa.” Dương Quá không nhìn nàng, mở miệng nói.


“Vậy ư.” Quách Phù không nghe thấy sự lãnh đạm trong lời nói của y, lại nhìn nhìn Lỗ Hữu Cước cách đó không xa, thật không biết Dương Quá muốn nhìn cái gì, vì vậy càng thêm lay mạnh ống tay Dương Quá, ôn nhu nói: “Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, chúng ta trở về Lục gia trang ăn trưa đi, trở về đi.”


“Phù muội, chúng ta về với ngươi.” Võ Tu Văn thấy Quách Phù làm nũng với Dương Quá, nhanh miệng nói.


“Không cần!” Thanh âm của Quách Phù rất lớn, mắt hạnh trừng Võ Tu Văn, lại cầm lấy cánh tay Dương Quá lay lay, ý làm nũng càng thêm rõ ràng, “Dương Quá, chúng ta đi, đi đi mà.”


Dương Quá  bị nàng lay đến lay đi, cánh tay đang ôm Thiệu Đường bị thả lỏng đi vài phần, nâng tay tránh khỏi Quách Phù, vừa muốn nói chuyện, thì Hoàng Dung cách đó không xa đã nhìn sang bên này, trong lòng thầm kêu không ổn, trận nháo này của Quách Phù, đã khiến Hoàng Dung phát hiện ra họ.


Quả nhiên, Hoàng Dung nhìn về phía đại thụ, cười nói: “Phù nhi, các ngươi còn không mau xuống đây!”


“A!” Quách Phù cả kinh, thè lưỡi nói: “Bị nương phát hiện rồi, đại Võ tiểu Võ, các ngươi xuống trước đi!”


“Phù muội!” Đại Võ tiểu Võ không cam lòng kêu lên, “Là tên tiểu tử Dương Quá kia nhìn trộm trước, sao lại bảo chúng ta xuống?” Tuy rằng nhìn trộm người khác luyện võ là thật không nên, bị sư nương phát hiện cũng chỉ bị nói một hai câu, sẽ không trách phạt bọn họ, nhưng bọn họ buồn bực, Quách Phù hướng về Dương Quá, còn muốn bọn hắn tiên phong!


“Các ngươi không nghe thấy lời của ta à!” Quách Phù tức giận đến gương mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên.


“Phù nhi! Còn không xuống?” Hoàng Dung thấy trên cây không có động tĩnh gì, lại lên tiếng, con ngươi xoay tròn, tùy tay tìm một hòn đá nhỏ, thân thủ ném sang hướng đại thụ.


“A?!” Quách Phù đang tức giận đại Võ tiểu Võ không nghe lời mình, không chú ý đến động tác của Hoàng Dung, khi hòn đá bay đến mới phản ứng lại, khó khăn né sang bên cạnh, nhưng bởi vì chân không vững, bị trượt một cái, thân mình nghiêng đi, tựa hồ sẽ ngã từ trên cây xuống.


“Phù muội!”


Quách Phù vội chuyển thắt lưng, nâng tay kéo lung tung, truyền lực đạo của mình ra ngoài, mượn lực đứng vững lại.


Sự tình đột nhiên mà tới, Quách Phù đương nhiên không chú ý mình đã kéo trúng thứ gì. Mà y phục Thiệu Đường bị kéo một cái, không có chuẩn bị trước, từ trong lòng Dương Quá ngã xuống, không kịp kinh hô, đầu đã hướng xuống đất.


“Thiệu Đường!” Việc này dọa Dương Quá ra một thân mồ hôi lạnh, muốn vươn tay kéo hắn lại thì đã muộn.


Thiệu Đường không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng chống tay, tránh cho đầu đập xuống đất, nhưng khi hai tay tiếp xúc với mặt đất, xung lượng to lớn, cánh tay đau đến gần như gãy xương, liền nghiêng về phía trước lộn một vòng, giảm bớt chút lực đạo.


“Thiệu Đường!” Dương Quá thả người nhảy từ trên cây xuống, muốn đến nâng Thiệu Đường, nhưng Hoàng Dung cách đó không xa đã đến gần, nâng Thiệu Đường dậy. Khi Dương Quá thấy Thiệu Đường ngã xuống, thì gấp đến phát điên, không thèm quan tâm là ai, “ba” một tiếng đẩy Hoàng Dung ra, ôm Thiệu Đường vào lòng, hỏi: “Thế nào? Thương ra sao rồi?”


“Không sao, không có gì.” Thiệu Đường hoạt động cánh tay một chút, chỉ là tay có hơi đau, cũng không nhược đến vậy. Tuy cây đó rất cao, nhưng mình dù sao cũng được sinh trong một gia đình giàu có, từ nhỏ đã bị ép học một số cách tự cứu mình. Thiệu Đường cũng thật không ngờ, những cách này không có tác dụng gì ở hiện đại, nhưng khi tới cổ đại lại cứu mình mấy lần.


Hoàng Dung bị Dương Quá đẩy ra, không khỏi lui mấy bước, cũng không sinh khí, nhưng không khỏi cả kinh. Cái đẩy kia của Dương Quá dùng đến ba phần nội lực, Hoàng Dung đương nhiên nhận ra, nàng sao ngờ được chỉ mới từ biệt vài năm, mà võ công của Dương Quá đã hảo như vậy, cảm thấy cực kỳ khả nghi.


Lúc này Quách Phù và đại Võ tiểu Võ đã chạy tới. Võ Đôn Nhu thấy Thiệu Đường bị thương, không nhịn được hỏi: “Thiệu huynh đệ, thế nào, có sao không? Có muốn về trang tìm đại phu xem hay không?”


“Không cần, không có việc gì.” Thiệu Đường lắc đầu, không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy cánh tay đang đỡ lấy tay hắn của Dương Quá hơi run rẩy, là đang lo lắng ư? Vì vậy liền mở miệng trả lời Võ Đôn Nhu, đồng thời cũng cho Dương Quá biết mình không sao.


“Đúng thế!” Quách Phù tiến đến, gương mặt nhỏ nhắn cứng đờ, biết mình đã gây họa, lại không chịu hạ mình nhận sai và xin lỗi, nói: “Đại thụ này vốn không cao, ngã xuống cũng đâu có sao chứ, ngạc nhiên cái gì. Hắn…”


“Ba” một tiếng, Dương Quá nâng tay tát nàng một cái, cắt đứt lời của nàng, nàng như bị dọa đến choáng váng, quên kêu lên, giật mình lăng lăng nhìn Dương Quá.


Dương Quá vốn đang tức giận, đáng giận nhất là mình, uổng mình một thân võ công, lại vĩnh viễn cũng không bảo hộ được Thiệu Đường, lúc nào cũng để hắn gặp nạn hoặc bị thương! Mà câu nói kia của Quách Phù không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa, làm cơn giận của Dương Quá phát tác.


“Dương Quá?” Thiệu Đường vội vàng giữ chặt tay Dương Quá, sợ y sẽ tiếp tục tát Quách Phù. Khi nghe thấy những lời này của Quách Phù hắn đã rất sinh khí, hắn cũng biết Dương Quá sẽ sinh khí, nhưng thật không ngờ y lại ở trước mặt Hoàng Dung, tặng cho nữ nhi của nàng một cái tát!


“Ngươi! Ngươi, Dương Quá, ngươi dám đánh ta?” Quách Phù hồi thần lại, lập tức lê hoa đái vũ nhìn Dương Quá.


Dương Quá nhìn bộ dáng mềm mại đáng thương của đối phương, bỗng cảm thấy thực ghê tởm, rất muốn nôn một trận. Quách đại tiểu thư ngươi cho rằng mình lớn lên còn xinh đẹp hơn hoa, chỉ cần chảy hai giọt nước mắt, nhuyễn thanh nhuyễn khí mà khóc, thì mọi người sẽ đau ngươi sao? Mọi người sẽ cho rằng ngươi không làm gì sai? Mọi người sẽ đau ngươi, thương tiếc ngươi? Thực chê cười, ta Dương Quá này lại cảm thấy ngươi thực ghê tởm, sắc mặt điêu ngoa kia, còn muốn giả bộ dáng điềm đạm đáng yêu ư?


“Nương!” Quách Phù kéo tay áo Hoàng Dung, khóc thút thít, “Nương!”


Dương Quá nghe Quách Phù gọi nương, mắt không khỏi tối lại, nếu Hoàng Dung nói thêm câu nào mà mình không thích nghe, thì mình thật sự sẽ không nhịn được nữa… mà cho Quách Phù thêm một bạt tai.


Hoàng Dung đau nữ nhi nàng, rồi lại như có điều khó nói, chuyện này đã rất rõ ràng, thiên không thể nói địa không thể nói, Quách Phù cũng không thể nói ra lời biện minh cho mình, chỉ có thể an ủi, “Phù nhi, được rồi, đã trưa, mau về trang nào.”


“Đúng vậy, Phù muội, chúng ta cùng ngươi trở về, đã đi thật lâu rồi.” Võ Tu Văn nhanh chóng hỗ trợ khuyên bảo.


Quách Phù nghe những lời này, điều này chứng tỏ không ai giúp mình đúng không? Lòng càng thêm căm tức, xoay người chạy đi.


“Phù muội!” Võ Tu Văn vội đuổi theo. Võ Đôn Nhu bên cạnh có chút do dự, hắn không biết Thiệu Đường có sao không, có bị gãy tay hay gãy chân gì không, muốn mở miệng hỏi, nên vẫn chưa đuổi theo.


Dương Quá dìu Thiệu Đường, nói: “Thiệu Đường, chúng ta cũng trở về đi.”


Còn không đợi Thiệu Đường nói, Hoàng Dung bên cạnh đã mở miệng: “Quá nhi, ngươi về trước đi. Ta có biết một chút y thuật, ta sẽ giúp Thiệu Đường xem xét vết thương, lát nữa sẽ dìu hắn về.”


Cười lạnh, Dương Quá thật muốn cười lạnh ra tiếng, Hoàng Dung lại có kế sách gì đây? Muốn tách chúng ta ra? Y vốn vẫn chưa hạ hỏa, lập tức muốn mở miệng châm chọc.


“Vậy cũng tốt.” Thiệu Đường mỉm cười, giành trước mở miệng: “Vậy phiền Hoàng bang chủ xem giúp ta một chút.” Dứt lời lại nói với Dương Quá: “Dương Quá, ngươi về trước đi, ta lập tức sẽ trở về.”


“Ta…” Dương Quá còn chưa nói xong, Thiệu Đường đã nói với Võ Đôn Nhu: “Võ huynh, ngươi cùng Dương Quá trở về đi.”


Võ Đôn Nhu vừa nghe, vội vàng gật đầu. Dương Quá không biết vì sao Thiệu Đường lại đồng ý đề nghị của Hoàng Dung, nhưng sau khi suy nghĩ một lát liền gật đầu, đi theo Võ Đôn Nhu về Lục gia trang.


Hoàng Dung đứng bên này cảm thấy kinh ngạc, nàng vốn nghĩ rằng Dương Quá sẽ không đồng ý đề nghị tiếp xúc với Thiệu Đường của nàng, đang muốn tìm thêm chút lí do để Dương Quá đi, lại bỗng nhiên nghe thấy thanh âm đáp ứng đầy sảng khoái của Thiệu Đường, bất giác sửng sốt, sửng sốt qua đi thì càng thêm cảnh giác.


>>Hết chương 31<<

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi