PHÁ VỠ TRUYỀN THUYẾT

“Ngươi thật…” Thiệu  Đường không khỏi buồn cười, một tay chống cằm, bất đắc dĩ ngồi trên tảng đá lớn bên sông, nhìn Dương Quá đang bận rộn trước mặt.


Dương Quá kéo Thiệu Đường đi rất xa, thật sự muốn tự tay xuống sông bắt cá cho hắn ăn. Thiệu Đường đương nhiên không cho y xuống bắt cá, y vừa hồi phục, nếu lại vào nước lạnh, chẳng phải sẽ bệnh càng thêm bệnh? Nhưng con người Dương Quá không có khuyết điểm gì, chỉ là rất cứng đầu, chuyện y đã muốn thì cho dù người khác có nói thế nào, khuyên thế nào, cũng không thể thay đổi suy nghĩ của y, nghe lời người khác như gió thoảng bên tai, còn có thể tìm ra một đống lí do để “phản thuyết phục”, khiến cho Thiệu Đường cực kỳ bất đắc dĩ.


Thiệu Đường lắc đầu, cũng không kiên trì thêm, để Dương Quá đi, mình thì ngồi bên cạnh chờ y bắt cá. Chẳng lẽ nằm mấy ngày nên Dương Quá bị nghẹn? Một người như vậy, sao có thể gọi là ngoan ngoãn chứ? Nếu thật sự bị bệnh, nói không chừng còn có thể ngoan ngoãn. Nghĩ đến đây, Thiệu Đường thật sự có chút bội phục Tiểu Long Nữ, bên trong Cổ Mộ, trong nơi hắc ám lại lạnh lẽo đó, sao Tiểu Long Nữ có thể khiến Dương Quá im lặng suốt hai năm? Có lẽ nếu đổi là mình, một giây cũng không chịu nổi…


Thiệu Đường vừa gật đầu, Dương Quá đã vội vàng xuống sông, thật ra y không ngờ Thiệu Đường sẽ chấp nhận, dù sao thương của mình vừa tốt, hoặc nói ngay cả tốt cũng chưa tới. Nói không sợ hãi là không thể, nhưng nhìn thấy nụ cười ôn hòa bất đắc dĩ của đối phương, trong lòng lập tức sáng tỏ… Đây là người hiểu y nhất, cho dù trước kia hay hiện tại, thậm chí sau này. Đây cũng là người đối xử tốt với y nhất… Hắn hiểu y, để ý đến y, không muốn làm y mất đi hưng trí, tuy cách thể hiện của hắn có chút khác người, nhưng vẫn không đành lòng lắc đầu nói “không”…


Thiệu Đường ngồi một lát, hắn chưa từng bắt cá qua, nên không dám đến quấy rối Dương Quá, ngồi trên đá, nhìn những con cá to to nhỏ nhỏ không biết tên mà Dương Quá bắt lên. Dường như nghĩ đến gì đó, đứng dậy vỗ vỗ đất trên người, xoay người chạy về trúc ốc.


Khi Thiệu Đường trở lại, Dương Quá vẫn còn ở trong nước chưa lên, không khỏi mở miệng thúc giục: “Dương Quá, mau lên đây! Ngươi thật là…” Ngươi thật là, một chút cũng không biết tiếp thu!


Dương Quá đáp một tiếng “Được!” Lại xoay người bắt thêm một con cá, ném lên bờ, rồi thả người nhảy lên.


Thiệu Đường nhìn Dương Quá với toàn thân ướt sũng nhưng cười tươi như ánh mặt trời, bất đắc dĩ bĩu môi, hiện tại hắn dám khẳng định, tên này! Đừng nhìn y bình thường lộ ra hơi thở lão luyện, thật ra cũng chỉ mười bảy tuổi! Vẫn còn là một tiểu thí hài!


Thiệu Đường nhanh chóng kéo Dương Quá ngồi bên cạnh, chỉ một đống củi gỗ trên mặt đất, nói: “Mau nhóm lửa, đừng để bị cảm, ngươi muốn lên giường nằm tiếp sao.”


Dương Quá nhìn đống củi gỗ trên mặt đất, nhịn không được mỉm cười, vừa rồi y thấy Thiệu Đường chạy đi, vốn muốn gọi lại, nhưng đã chậm một bước, hắn đã chạy xa… thì ra là ôm củi gỗ đến…


Thiệu Đường đương nhiên là đi ôm củi gỗ đến, xung quanh dòng sông nhỏ này vốn không có cây cối gì, không thể nhặt được củi để nhóm lửa. Nhưng ngẫm lại một lát nếu Dương Quá bắt cá xong lại không lập tức nhóm lửa, không cảm mạo mới lạ, vì thế lợi dụng thời gian chạy về tìm củi. Thiệu Đường đến cổ đại đã một thời gian, nhưng các loại kỹ thuật sống trình độ cao như nhóm lửa vân vân vẫn không biết làm, để Dương Quá tự mình nhóm lửa.


Dương Quá nhóm lửa lên, sau đó lại chạy đến bên sông mổ bụng cá rửa sạch. Khiến Thiệu Đường xù lông, “Dương Quá, trở về cho ta! Ngươi sưởi ấm một lát rồi lại rửa cá không được sao! Lát nữa cảm lạnh rồi, ta sẽ không hầu hạ ngươi!”


Dương Quá mở miệng đáp nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại, chỉ tăng thêm tốc độ, nói: “Được rồi được rồi, rất nhanh, hơn nữa bây giờ cũng không cảm thấy lạnh. Không phải ngươi nói ăn không no sao? Ta rửa sạch rồi nướng cho ngươi.”


Dương Quá cười không nhìn gương mặt đang cúi xuống của Thiệu Đường, tiếp tục rửa con cá trên tay, thản nhiên mỉm cười, nói: “Trước đây khi còn nhỏ, ta thường xuyên đến sông suối bắt cá, nghĩ rằng bắt nhiều có thể đem bán lấy tiền. Nhưng khi đó quá nhỏ, lại không biết võ công, ở trong nước mấy canh giờ nhưng một con cá cũng không bắt được, ngược lại còn bị bệnh… Trước đây cảm thấy ông trời rất không công bằng, Dương Quá ta căn bản không làm sai chuyện gì, lại bị đối xử như vậy, từ nhỏ không có người thân, còn luôn bị người khác xem thường…”


“…” Thiệu Đường không lên tiếng, hắn vốn không giỏi an ủi người khác, không biết phải an ủi thế nào… nhưng quá khứ cũng đã là quá khứ…


“Nhưng bây giờ thì không.” Dương Quá đứng lên, lấy nhánh cây dài đâm xuyên qua con cá đã rửa sạch, ngồi bên cạnh Thiệu Đường, giơ cá lên lửa bắt đầu nướng, một cánh tay cợt nhả vòng qua eo Thiệu Đường, nói: “May mắn, hiện tại có ngươi ở đây… ta có người quan tâm mình, xem ra ông trời cũng không tệ!”


Thiệu Đường cười khẽ, kéo xuống cánh tay ướt sũng đang đặt trên eo mình của đối phương, rồi nâng tay nhận cá nướng, nói: “Nướng một con cá thôi cũng có thể nói ra những lời phiến tình như vậy, ngươi thật biết lừa người! Cá để ta nướng, ngươi mau làm khô người đi.”


“Đươc, nhưng Thiệu Đường biết nướng sao? Đừng nướng khét đó.” Dương Quá chế nhạo.


Xem thường, Thiệu Đường cho y một ánh mắt như đao, mình vô dụng như vậy sao? Tuy hắn là đại thiếu gia, chưa từng vào bếp, nhưng nướng thịt thì biết, trước kia Thiệu Đường không ít lần đi mấy cái dã ngoại gì đó, chỉ là nướng thịt thôi mà, sao có thể làm khó hắn.


Thiệu Đường lười phản ứng, vừa lẩm bẩm vừa bắt đầu nướng cá trong tay, nói: “Một lát ngươi làm khô y phục xong, về trúc ốc lấy một ít gia vị đến, nếu không sẽ bị tanh, không ăn được.”


“Được.” Dương Quá gật đầu liền đứng lên nói: “Bây giờ ta đi.”


“Không…” Thiệu Đường lập tức phản đối, nhưng hai chữ “không được” còn chưa nói dứt, bên cạnh sớm đã không còn bóng người, chỉ còn lại một chuỗi tiếng cười khẽ. Thiệu Đường đầu đầy hắc tuyến, tên này… thật sự là cho chút sắc mặt đã muốn xông vào phòng chủ nhân, lần sau nhất định không thể cưng chiều y nữa, nếu không lát nữa bị cảm mạo, không biết có còn vui vẻ giống bây giờ không?


Thiệu Đường cảm thấy vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, đôi mắt hoa đào không tự giác nheo lại, khóe miệng cũng cong lên, một độ cung thản nhiên, rất xinh đẹp, tỏ rõ hiện tại tâm tình của chủ nhân nó không tệ lắm. Nhìn theo phía Dương Quá chạy trốn đến mất bóng, tiếp tục nướng con cá trong tay…


Thiệu Đường nướng nửa ngày, cuối cùng cũng nướng chín, không khỏi cảm thán, cá này sao lại lớn như vậy. Đưa cá đến trước mũi ngửi ngửi, hương vị nhất định không tồi, chỉ còn chờ Dương Quá lấy gia vị đến, rắc lên một ít là có thể ăn. Thiệu Đường nghĩ đến đây, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía trúc ốc, Dương Quá đi hơn nửa ngày, sao còn chưa trở lại, chẳng lẽ thật sự bị lạnh đến bệnh? Té xỉu rồi? Thiệu Đường bĩu môi, người nọ dường như vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.


Lại đợi một lát, vẫn không thấy Dương Quá về, Thiệu Đường ngồi không yên, không biết đã xảy ra chuyện gì? Vì thế bổ đôi củi, đặt cá đã nướng tốt lên đó, đứng dậy phủi phủi bùn đất trên người, cũng đi về phía trúc ốc.


“Dương Quá.” Thiệu Đường đẩy cửa đi vào trúc ốc, lên tiếng gọi: “Dương Quá, sao ngươi chậm như vậy…” Giương mắt, trong ốc không có ai. Thiệu Đường không khỏi cảm thấy kỳ quái, rời khỏi trúc ốc.


Thiệu Đường đi quanh trúc ốc một vòng, cũng không tìm được bóng dáng của Dương Quá, trông thấy Trình Anh đang ở sau vườn trồng hoa, liền tiến đến hỏi.


“Dương thiếu hiệp? Vừa rồi trở về lấy gia vị, ta giúp y chuẩn bị, sau đó biểu muội dường như có việc tìm y, nhưng hiện tại có thể cũng đã trở lại, cũng đã lâu rồi.” Trình Anh nói.


Lục Vô Song? Thiệu Đường không tự giác nhíu mày, không biết vì sao, bỗng nhiên cảm thấy không ổn, nhưng không thể nói nó là gì, liền cảm tạ Trình Anh, rồi đi tìm Dương Quá. Thiệu Đường nghĩ nghĩ, vẫn nên trở về bên sông, vạn nhất Dương Quá đến, không tìm thấy mình sẽ nôn nóng.


“Chàng ngốc! Ngươi đứng lại! Vì sao không tin?!"


Thiệu Đường vừa đi vài bước, bỗng nghe thấy một thanh âm phẫn nộ. Không cần nghi ngờ, chủ nhân của thanh âm này là Lục Vô Song.


“Chàng ngốc! Đứng lại! Ngươi có nghe hay không! Hắn muốn lừa ngươi, chắc chắn hắn là người của Hoàng Dung!” Lục Vô Song tức giận đến mắt hạnh đỏ lên, oán hận hô to, tựa như đang phát điên. Nhưng Dương Quá phía trước lại không chút phản ứng, chỉ đi về phía trước, ngay cả quay đầu lại cũng không, bộ dáng hoàn toàn không nghe thấy gì.


Lục Vô Song thấy mình sắp điên rồi, đi nhanh lên mấy bước, ôm chặt cánh tay Dương Quá, hô lên: “Chính miệng cô Ngốc đã nói, chẳng lẽ ngươi không tin, ngươi thấy cô Ngốc có thể gạt người sao? Tên Thiệu Đường kia ngăn cản cô Ngốc, hắn chắc chắn đã biết việc này, không muốn cho ngươi biết! Hắn rõ ràng…”


“Đủ rồi!” Trời biết hiện tại dưới lớp da mặt bình tĩnh này là bộ dáng dữ tợn chừng nào, nâng tay lên, bóp chặt cổ Lục Vô Song, mắt phượng khẽ híp, “Không cần ngươi quản!”


“Chàng ngốc…” Lục Vô Song ngẩn người, không thể phát ra âm thanh nữa. Nàng cho tới bây giờ vẫn cho rằng Dương Quá không phải một công tử, không tao nhã hữu lý, nhưng vẫn không mất đi phong độ, luôn vui cười. Dương Quá của lúc này không quá quen thuộc, vẫn là gương mặt góc cạnh rõ ràng như đao khắc, mắt phượng mày kiếm, tản ra hơi thở cường thế áp bách người khác. Không thể làm trái…


“Ngươi!” Lục Vô Song sửng sốt, lập tức cảm thấy ủy khuất, mắt hạnh khẽ chớp, một hàng lệ chảy xuống, “Ngươi tức giận với ta làm gì?! Ta mới là người giúp ngươi, ta thật vất vả mới từ miệng cô Ngốc hỏi ra kẻ thù giết phụ thân ngươi là ai! Ngươi không đi chất vấn cái tên họ Thiệu kia vì sao lại bao che Hoàng Dung, lại tức giận với ta!”


Lông mày Dương Quá nhíu chặt, tay phải theo bản năng siết chặt, móng tay sớm đã để lại một dấu vết không sâu trong lòng bàn tay, nhưng y vẫn không phát giác. Dương Quá rất lãnh tĩnh… vừa rồi y đang chuẩn bị trở lại tìm Thiệu Đường, nhưng bị Lục Vô Song cản, nói có chuyện quan trọng. Và chuyện đó của Lục Vô Song cũng thật sự quan trọng – cô Ngốc chính miệng thừa nhận, năm đó nàng tận mắt chứng kiến phụ thân Dương Khang của Dương Quá chết, mà kẻ thù giết cha của Dương Quá, chính là Quách bá mẫu Hoàng Dung của Dương Quá!…


Dương Quá bình tĩnh đến thần kỳ, trừ hàng lông mày đang nhăn lại, tất cả đều thật bình tĩnh. Nhưng đây chỉ là bề ngoài, lúc đầu y rất bình tĩnh, nhưng ngay khi Lục Vô Song nói xong, một khắc kia, y đã mất tất cả suy nghĩ, giật mình đến ngây ngốc. Rồi sau đó, kinh ngạc, phẫn nộ, bất đắc dĩ, chua xót, hận ý… còn cảm giác gì nữa, thật ra Dương Quá cũng không rõ, tóm lại trong lòng rất loạn, các nhiều loại cảm tình mãnh liệt dâng trào…


Dương Quá không biết hiện tại nên hận hay nên bất đắc dĩ. Y cuối cùng cũng hiểu vì sao Thiệu Đường lại ngăn cản cô Ngốc… nhưng đó là vì cái gì? Vì cái gì không nói cho y? Con ngươi màu đen lóe lên tia vô lực, Dương Quá nhìn Lục Vô Song, khẩu khí đã thản nhiên trở lại, không hề chứa một chút tức giận, nói: “Không liên quan đến chuyện của ngươi.”


Lục Vô Song lại ngẩn ra, nàng ngàn vạn lần không ngờ Dương Quá sẽ nói một câu như vậy.


Dương Quá xoay người, muốn bước nhanh rời đi, vừa quay đầu đã thấy Thiệu Đường đứng cách đó không xa, không tự giác mở miệng: “Thiệu Đường…” Thanh âm dường như rất bình tĩnh, nhưng có chút gấp gáp, lại hơi run…


Thiệu Đường theo thanh âm đi đến, luôn đứng ở đó, tất cả đều nghe thấy rất rõ, nghe rất rõ ràng. Hắn vốn muốn đợi đến thời điểm thích hợp sẽ cho Dương Quá biết, ít nhất cũng không bị hiểu lầm, nhưng nào ngờ lại có một kết quả như vậy.


“Dương…” Thiệu Đường mở miệng, còn chưa nói xong, liền cảm thấy cổ tay có chút đau, đương nhiên đã bị Dương Quá giữ chặt.


“Đi trước nói sau!” Dương Quá giữ chặt Thiệu Đường, không dừng bước kéo hắn đi về phía dòng sông.


“…?!…” Thiệu Đường không lên tiếng, bị y kéo đi. Hắn chỉ cảm thấy đôi tay đang kéo hắn của Dương Quá rất mạnh, cổ tay đau đớn, nhưng chưa đi được hai bước, người nọ dường như nhận ra chuyện gì, khẽ thả lỏng lực tay, cẩn thận nắm lấy. Tim Thiệu Đường run lên, Dương Quá rất mạnh, cổ tay đau đớn, nhưng chưa đi được hai bước, người nọ dường như nhận ra chuyện gì, khẽ thả lỏng lực tay, cẩn thận nắm lấy. Tim Thiệu Đường run lên, Dương Quá như vậy, sao có thể khiến người khác không động tâm chứ?


“Cái kia…” Thiệu Đường bị Dương Quá kéo đến dòng sông, ngọn lửa vừa rồi vẫn chưa tắt, chỉ yếu hơn một chút. Thiệu Đường không biết phải nói thế nào mới tốt, ấp úng: “Ta… không phải không muốn nói cho ngươi.”


Dương Quá quay đầu, trên mặt không có chút biểu tình mất tự nhiên nào, kéo Thiệu Đường ngồi xuống, “Không có việc gì chứ?”


“Ngô?!” Thiệu Đường sửng sốt, không phản ứng kịp với ý của y, khó hiểu ngẩng đầu nhìn y.


Dương Quá khẽ nhíu mày, “Cổ tay ngươi, vừa rồi ta có chút xúc động…” Nói xong nâng tay Thiệu Đường lên, đặt trên đùi mình, cổ tay trắng nõn hằn một vết hồng hồng, may là Dương Quá nhận ra sớm, kịp thời thả lỏng, vẫn chưa bị bầm tím.


Thiệu Đường sửng sốt một lát, kinh ngạc nhìn y. Dương Quá bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng giúp Thiệu Đường xoa xoa cổ tay đã hồng, động tác cẩn thận, tựa như sợ sẽ làm hắn đau.


Thiệu Đường hé môi, nói: “Lục cô nương nói với ngươi…”


Gật đầu, Dương Quá không ngước mặt lên, tiếp tục xoa cổ tay đối phương, động tác vẫn nhẹ như trước, nói: “Không phải ngươi đã nói sẽ cho ta biết sao? Ta muốn nghe ngươi nói.”


“…”



“Được.”


>>Hết chương 59<<

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi