PHÁ VỠ TRUYỀN THUYẾT

Gia Luật Tề chật vật đặt chén trà xuống, câu nói đó thật kinh thiên động địa, vô số ánh mắt lập tức hướng về phía Thiệu Đường, tất cả đều rất ngạc nhiên.


Dương Quá không chút suy nghĩ kéo Thiệu Đường ra phía sau mình, kiên quyết nói: “Không được!”


Gia Luật Tề sờ mũi, may mà không ai rảnh chú ý đến dáng vẻ chật vật lúc nãy của hắn, nếu không thì thật mất mặt. Chiết phiến trong tay “xoạt” một tiếng mở ra, khẽ phe phẩy mấy cái, không thể không thừa nhận diễn biến ngày càng phấn khích. Công Tôn Chỉ đã chạm trúng nghịch lân của Dương Quá, thật giống như con hổ bị giẫm phải đuôi. Đừng nhìn Dương Quá luôn có vẻ lơ đãng không để ý chuyện gì, mỗi lần y tức giận thì rất đáng sợ. Nếu gọi là “Tây Cuồng” thì hơi quá, nhưng chữ “cuồng” này, Dương Quá không hổ danh đâu!


Khóe miệng Thiệu Đường run rẩy, bây giờ hắn rất muốn chạy lên đánh người, nhìn ta dễ ức hiếp như vậy sao?!… thất bại…


Công Tôn Chỉ cười lạnh, nếu nói thích hay không thích, hắn chỉ thích mỹ nhân mà thôi, nếu đều là mỹ nhân, vậy thì không gì là không thể. Nếu nói đến ghét hận, hắn rất ghét cái tên Dương Quá này. Không vì sao cả, vì hôn thê của mình luôn miệng nói thích người này, yêu người này?!


“Thế nào, đáp ứng, ta sẽ để Liễu muội đi, hơn nữa hai tay dâng giải dược!” Công Tôn Chỉ châm chọc nhìn Dương Quá.


Dương Quá nắm chặt tay, tiếng “rắc rắc” vang lên, tức giận đến nỗi toàn thân phát run, mắt phượng nheo lại, lạnh nhạt nói: “Muốn giữ người lại thì phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không!”


“Dương Quá.” Thiệu Đường suy nghĩ một lát, kéo tay y nói nhỏ: “Gọi cô cô của ngươi đến đây, chúng ta đi. Vấn đề giải dược Quách bá bá của ngươi có thể giải quyết, chỉ là hơi phiền phức mà thôi, nhưng nếu hiện tại cứ tiếp tục thì sẽ càng phiền phức.”


“… Được.” Dương Quá im lặng, không hiểu vì sao Quách bá bá lại có giải dược, nhưng Thiệu Đường đã nói như thế thì đương nhiên có đạo lý của hắn nên y đồng ý.


“Cô cô, mau tới đây, chúng ta đi.”


“… Không.” Ánh mắt Tiểu Long Nữ dời khỏi người Dương Quá, gương mặt ảm đạm, nàng thấy hành động thân thiết kề tai nói nhỏ của hai người họ vừa rồi, một người vô cùng tuấn lãng, một người xinh đẹp anh khí, quả nhiên… rất xứng đôi không phải sao? … Quá nhi của nàng dường như chưa từng làm những động tác thân thiết như vậy với nàng, từ trước đến nay đều rất cung kính…


Tiểu Long Nữ lắc đầu, đôi mắt đã không còn hơi nước, khô khốc nhìn chằm chằm mặt đất, nàng không thể chịu đựng mà hai người kia được nữa, quá chói mắt, chói mắt đến nỗi khiến tim nàng đau đớn, “Ta không đi, ngươi đi đi, đi rồi thì vĩnh viễn đừng tìm ta nữa… ta, ta không muốn tái kiến Quá nhi, để… để không phải cảm thấy khó chịu và đau lòng… ta đã đáp ứng gả cho Công Tôn cốc chủ, tuy… trong lòng ta không có hắn, nhưng ta vẫn sẽ gả cho hắn…”


“Cô cô!” Dương Quá nhíu mày, y thật sự không hiểu… “Cô cô, ngươi đang làm gì vậy?! Không thích thì vì sao lại đáp ứng?!”


“Ta, ta…” Môi Tiểu Long Nữ run run, bị Dương Quá hỏi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, nhưng hồi lâu vẫn không nói nên lời. Cuối cùng hai tay chống ghế vịn, run rẩy đứng lên, nhìn Dương Quá, chậm rãi mở miệng: “Quá nhi, nếu… nếu, ta thật sự thích Quá nhi, hiện tại thích, sau này cũng vẫn thích Quá nhi, ta không gả cho Công Tôn cốc chủ, ngươi… có thú ta hay không?”


Nhíu mày, Dương Quá cười khổ, bình tĩnh nói: “Cô cô, Quá nhi kính người, từ trước đến nay luôn xem người là trưởng bối mà đối xử. Lúc trước không phải chính người bảo ta gọi người là ‘cô cô’ hay sao? Ta vốn không có ý đó với cô cô… ta thật lòng thích Thiệu Đường, vĩnh viễn…”


“… Ngươi…” Lệ tuôn càng nhiều trên gương mặt Tiểu Long Nữ, thân thể run đến nỗi đứng không vững, lảo đảo té xuống đất, “phụt” một tiếng phun ra hai ngụm máu. Vẫn chưa bỏ cuộc nhìn Dương Quá, tiếp tục nói: “… Ngươi không sợ hắn thay lòng đổi dạ hay sao? Nếu sau này hắn không còn thích ngươi, vậy Quá nhi phải làm sao đây?”


Dương Quá nghe thế, tay run lên, im lặng…


Thiệu Đường đương nhiên thấy được phản ứng của đối phương, vươn tay nắm tay y. Mắt phượng của Dương Quá khẽ nhắm lại, nâng tay còn lại vuốt ve tóc Thiệu Đường, “Thật ra… ta đã từng nghĩ… nếu có một ngày Thiệu Đường thật sự không còn thích ta thì ta phải làm sao đây? Ta đã suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn không có kết quả. Đến lúc ấy hẳn là phải buông tay… nhưng ta không làm được!”


Thiệu Đường cúi đầu cười, câu trả lời này của Dương Quá rất giống với tính cách của y, một người cuồng như vậy, dường như “cuồng” hơn cả những người cuồng, cho dù thế nào, “cuồng” cũng có phiền não của “cuồng”. Thử hỏi ai có thể tiêu sái mà buông tay được chứ… Một người như Dương Quá, phất tay áo… cũng chỉ khiến bản thân lún càng sâu mà thôi!


… Nếu thật sự có một ngày như vậy, lúc ấy thật sự còn phải suy nghĩ vì người khác hay sao? “… ngươi ngốc thật!”


Thiệu Đường nâng khuỷu tay huých ngực Dương Quá, tức giận nói: “Ta có nói không cần ngươi nữa sao? Ngược lại phải là ngươi, hoa tâm như vậy, ta còn chưa buồn bực thì ngươi buồn bực cái gì!”


“Hư…” Dương Quá bị đau rên một tiếng, lại đùa giỡn, “…Cũng đúng.”


“… Tốt…” Tiểu Long Nữ chống tay xuống đất chậm rãi đứng lên, thanh âm khe khẽ như đang thì thào: “Quá nhi, ngươi chưa từng thích ta ư? … Vậy ngươi, vậy ngươi… lúc trên Chung Nam Sơn vì sao còn đối ta, đối ta… làm chuyện đó…”


囧 rồi! Huyệt thái dương của Thiệu Đường nhảy thình thình, phiền phức quá phiền phức, người khác không hiểu Tiểu Long Nữ nói gì nhưng mình sao có thể không hiểu. Thiên đại oan uổng a!


“Khụ khụ —” Gia Luật Tề suýt nữa trượt từ trên ghế xuống đất, lời nói của Tiểu Long Nữ có ý gì? “Chuyện đó” đương nhiên là lúc mở đầu, Tiểu Long Nữ bị Doãn Chí Bình cái đó cái đó, nhưng… đương sự không nói ra còn nhận sai người, Tiểu Long Nữ nghĩ là Dương Quá cái đó cái đó nàng, sau đó …囧…


Dương Quá nhíu mày, y đương nhiên không hiểu Tiểu Long Nữ có ý gì. Thiệu Đường che mặt, loại chuyện này bảo hắn giải thích thế nào đây? Không thể đứng ra tỏ vẻ chính nghĩa nói, khụ khụ, Long cô nương, thật ra người cái đó cái đó ngươi lúc ở trên Chung Nam Sơn không phải Dương Quá của ngươi mà mà Doãn Chí Bình, ngươi đã hiểu lầm…


Hãn… Thiệu Đường có cảm giác một đám quạ đen đang bay ngang đầu mình… cho dù mình nói thì người ta không nhất định sẽ tin a, Tiểu Long Nữ “cố chấp” như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ mình đang lừa nàng…


“Ngươi đi đi, Quá nhi…” Tiểu Long Nữ xoay người đi, nói: “Ta sẽ không đi, ta đã đáp ứng với Công Tôn cốc chủ…”


Lông mày Dương Quá nhíu càng chặt, nhìn bạch sam bị nhiễm bụi đất và máu của Tiểu Long Nữ, bỗng cảm thấy tức giận, y lần đầu tiên tức giận với cô cô, cho dù là trước đây khi cô cô không từ mà biệt y cũng chưa từng tức giận với nàng.


“Nếu vậy!” Dương Quá thật sự tức giận, kéo Thiệu Đường đi về phía cửa, nói: “Nếu cô cô đã quyết định rồi thì sau này Quá nhi có thời gian sẽ đến thăm!” Nói xong kéo Thiệu Đường bước ra cửa, tiếp tục nói: “Gia Luật huynh, đi thôi!”


“Nga!” Gia Luật Tề lên tiếng đáp, kéo Hoàn Nhan Bình và Tam muội nhà mình đi.


“Dương Quá!” Thiệu Đường bị lời của Dương Quá dọa nhảy dựng, trong tức thời không kịp phản ứng lại, y muốn đi?! Muốn đi! Nhanh chóng giữ chặt hai tay y, nói: “Dương Quá, ngươi bị điên hay bị ngốc rồi? Ngươi thật sự để cô cô ngươi ở lại đây? Nàng chỉ là nhất thời không suy nghĩ cẩn thận, nhất thời tức giận với ngươi, nếu sau này ngươi hối hận cũng đã muộn rồi.”


“Cô cô không phải tiểu hài tử, không cần ngươi quan tâm!” Dương Quá không quay đầu lại, lật cổ tay, nắm lại tay Thiệu Đường, kéo hắn vào lòng mình.


“…” Trợn trắng mắt, Thiệu Đường hung hăng trừng mắt với Dương Quá, “Ta không phải đang quan tâm nàng, ta đang quan tâm ngươi có hiểu không?! Hiện tại ngươi giận dỗi thì sau này chắc chắn sẽ tự trách, ta sợ ngươi sẽ hối hận!”


Khẽ run lên, bàn tay đang nắm chặt tay Thiệu Đường của Dương Quá giảm đi mấy phần sức. Y rất tức, y rất giận, không rõ cô cô đang suy nghĩ cái gì? Không thích thì có thể tùy tiện gả cho người khác sao, trong tim không có đối phương thì đối với ai cũng không công bằng cả!


Dương Quá khẽ thở dài, ngữ khí trở nên bình tĩnh, quay lưng về phía Tiểu Long Nữ nói: “Cô cô. Ta thật lòng thích Thiệu Đường, hy vọng cô cô có thể hiểu. Nhưng ta cũng rất tôn kính cô cô người, hy vọng cô cô sẽ vui vẻ. Nên… cô cô hãy tự quyết định đi.”


“…Ta…” Tiểu Long Nữ khẽ im lặng, dừng một chút rồi bỗng nhiên nói với Công Tôn Chỉ: “Xin lỗi, Công Tôn cốc chủ, ta… ta đi…”


“Không được!” Công Tôn Chỉ không chờ Tiểu Long Nữ nói xong đã gầm lên, “Ngươi cho rằng Tuyệt Tình Cốc này là nơi nào, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.”


Công Tôn Chỉ thật sự nổi giận, hắn vốn đang chờ xem kịch vui của người khác, không ngờ chỉ một câu của người kia mà có thể khiến cho Tiểu Long Nữ thay đổi chủ ý! “Ta đã nói rồi, ngươi muốn đi cũng được, đổi với hắn!”


“Nhưng…” Tiểu Long Nữ nhìn Thiệu Đường không lên tiếng. Dương Quá tức giận phất tay đánh một quyền lên cửa, lạnh nhạt nói: “Thiệu Đường là người của ta, ngươi mơ tưởng! Ta cũng đã từng nói, phải xem ngươi có bản lĩnh hay không!”


“Hừ” Công Tôn Chỉ khinh thường hừ một tiếng, vỗ tay, mấy chục lục y nam nữ tử lập tức bao vây bọn họ, “Ai cũng đừng mong có thể thoát!”


Gia Luật Tề không nóng vội, ngồi lại xuống ghế, với một vai diễn quần chúng mà nói, hắn vẫn nên làm hết chức trách. Nâng chung trà nhấp một ngụm nói: “Dương huynh, tại hạ có thể cho huynh mượn tạm bội kiếm của tại hạ.”


“Đa tạ!” Dương Quá mỉm cười, khóe miệng tạo ra một độ cung nhỏ nhưng đủ để người khác thấy được sự tự tin bên trong nó. Đi đến chỗ Gia Luật Tề tiếp nhận bội kiếm, “soạt” một tiếng rút ra, “Quả thật là hảo kiếm!”


Công Tôn Chỉ bên kia cũng đã sai người mang vũ khí đến, quả nhiên là một đao một kiếm, hình dạng trông rất cổ quái. Hoàn Nhan Bình và Gia Luật Yến đều “di?” một tiếng, tất cả đều là người luyện võ, nhưng chưa ai từng trông thấy loại binh khí như vậy, đều cảm thấy rất kỳ quái.


Ngay cả Dương Quá cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện gì. Thiệu Đường và Gia Luật Tề sớm đã có chuẩn bị, đương nhiên không cảm thấy gì. Trong nguyên tác có viết cả vũ khí và võ công của Công Tôn Chỉ đều rất lạ nên khi Dương Quá ra tay với hắn có hơi cố kỵ, để hắn chiếm thế thượng phong.


“Chơi không vui chơi không vui!” Không chờ Công Tôn Chỉ nói gì thì một thanh âm đột ngột vang lên từ phía đại môn. Cho đến khi mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thì người nói đã đứng ở giữa phòng. Người đó không phải Chu Bá Thông thì còn ai nữa?


Chu Bá Thông đứng giữa mọi người, hai tay chống nạnh nói: “Thật không vui! Không chơi nữa.” Đúng là một gương mặt nhăn nhúm, cứ như tiểu hài tử chơi bị thua, chỉ kém ngồi dưới đất khóc lóc không muốn đứng dậy. Hai tay hắn chống nạnh, tay phải cầm một cây kéo đặc biệt to.


Chu Bá Thông vừa ồn ào xong lại có một bóng người tiến vào, nhưng hiển nhiên thân thủ hắn không cao bằng Chu Bá Thông, đúng là Phàn Nhất Ông! Phàn Nhất Ông cầm cương trượng trong tay đuổi theo quát: “Tên cướp kia! Còn không mau thúc thủ chịu trói!”


Chu Bá Thông không thèm phản ứng với hắn, chỉ mất hứng nhìn chòm râu dài của Phàn Nhất Ông, tự lẩm bẩm: “Tại sao ta không cắt được chứ? … Chơi không vui!”


Phàn Nhất Ông nghe xong những lời này thì sắc mặt trắng rồi biến đen, đen rồi lại biến trắng, xấu xí cực kỳ, vừa rồi hai người đánh nhau nửa ngày, hắn cầm một cây kéo lớn kỳ quái, luôn thừa cơ cắt râu của mình. Nhưng Chu Bá Thông không dự đoán được một điều là râu của hắn không phải chỉ để trưng bày mà còn có thể dùng để làm vũ khí. Cho nên… kết quả là, Chu Bá Thông rối loạn, có làm thế nào cũng không cắt được râu Phàn Nhất Ông, mỗi lần đều chỉ suýt chút nữa, nhưng râu của hắn ta vẫn còn rất hoàn hảo chưa chuyển địa chỉ nhà.


Phàn Nhất Ông không động thủ với Chu Bá Thông nữa, đột nhiên phát hiện không khí trong phòng không thích hợp. Công Tôn Chỉ đứng bên kia lớn tiếng nói: “Nhất Ông, bắt tiểu tử kia lại!”


“… Vâng!” Phàn Nhất Ông không biết vì sao Dương Quá lại đắc tội cốc chủ, nhưng không thể không nghe lệnh, trượng trong tay “ầm” một cái dọng xuống đất, thanh âm lớn đến nỗi xuyên thủng cả màng nhĩ, “Tiểu tử nhận chết đi!”


Dương Quá cả kinh, trông thấy chùm râu dài của Phàn Nhất Ông như sét đánh tới, lập tức xoay thân, chuyển bước chân, né tránh một kích, sau đó một tay ôm thắt lưng Thiệu Đường, mang cậu đến chỗ Gia Luật Tề, nói “Làm phiền!” với Gia Luật Tề sau đó lại nhảy về giữa phòng.


Chiết phiến trên tay Gia Luật Tề run rẩy, khóe miệng co rút, nhưng vẫn phong độ gật đầu nói “Khách khí!” rồi nâng chiết phiến vỗ vỗ lên cái ghế bên cạnh mình nói: “Thiệu huynh, ngồi đi. Cảnh luận võ này không phải ai cũng có thể chiêm ngưỡng đâu, cơ hội khó có được.”


Trợn trắng mắt! Hiện tại Thiệu Đường lo cho Dương Quá còn không kịp, sao có thể có tâm tình giống hắn ngồi xem kịch!


“Ngươi yên tâm.” Gia Luật Tề tiếp tục phe phẩy quạt, “Nếu Dương Quá đánh không lại Phàn Nhất Ông… điều này cũng không khác nguyên tác là mấy! Vậy lúc đó ngươi cứ đá y đi.”


“…” Thiệu Đường trừng mắt nhìn Gia Luật Tề nói: “Hôm nay còn biết giữ phong độ phe phẩy quạt, coi chừng trúng gió! Miệng thì mở mắt thì liếc, cẩn thận Quách đại tiểu thư của ngươi đạp ngươi xuống giường!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi