Lăng Huyền? Phẫn Nộ?
Đầu Sở Mộ Vân nhảy số cực nhanh, chỉ cần đôi ba câu đã khiến hắn liên tưởng đến không ít chuyện.
Thân thế của cơ thể bất tử này tên là Lăng Mộc, thuộc về Lăng Vân Tông. Còn danh xưng chó trông cửa cũng có chút sâu xa. Nếu không như vậy thì sau khi bị Lăng Huyền giết chết, trở thành một đống xương cốt đã không thể vang danh ở đây.
Dạ Kiếm Hàn giết hắn bốn lần, bốn lần đều sống lại trong một thời gian ngắn. Vì sao lần đầu tiên lại biến thành xương cốt?
Là đã chết thật ư? Hay là do sau khi hắn đến mới sống lại?
Vấn đề có rất nhiều, nhưng dưới tình huống thiếu manh mối thì khó mà thông suốt.
Sở Mộ Vân vô cùng hiểu sáu từ châm ngôn "không thể đi đến kết luận", vì vậy ngừng suy nghĩ.
Sau khi người kia hô tên Lăng Mộc, rất nhiều tu sĩ có ý định rút lui.
Xem ra bọn họ phần lớn không biết mặt Lăng Mộc nhưng tên Lăng Mộc lại như sấm bên tai.
Cũng may... từ trước đến nay Dạ Kiếm Hàn lười giết kẻ yếu, kẻ có thể chết dưới tay y đều có thực lực ngang nhau.
Dạ Kiếm Hàn vốn đã có sức mạnh đáng sợ, cộng thêm một chó săn nhỏ Lăng Mộc... Nhóm người này không nhanh chân bỏ chạy đã là rất can đảm rồi.
Sở Mộ Vân nghĩ tới nghĩ lui, Dạ Kiếm Hàn lại dứt khoát ra tay.
Nếu không ra tay, đám người này sẽ bỏ chạy hết.
Con mồi đến miệng lại để cho trốn đi không phải là phong cách của Tham ăn.
Tuy nói không ai sống sót nhưng người phát hiện ra Lăng Mộc lại có chút thông minh, gã biết mình không thể sống sót rời đi nên dành hơn nửa công lực truyền tin ra ngoài...
Tin tức chó trông cửa Lăng Vân Tông là Lăng Mộc không chết mà quy thuận bạo quân Dạ Kiếm Hàn nhanh chóng truyền đi.
Dạ Kiếm Hàn lau giọt máu trên đầu ngón tay, nhìn về phía Sở Mộ Vân: "Hóa ra ngươi có tên."
Sở Mộ Vân nói: "Thuộc hạ cũng không nhớ rõ."
Dạ Kiếm Hàn đương nhiên biết hắn không nhớ rõ nên chỉ nói: "Tên Lăng Mộc không dễ nghe, vẫn là Đóa Đóa hay hơn. Có phải không, A Đóa?"
"..." Sở Mộ Vân: "Thuộc hạ cảm kích chủ nhân ban tên."
Dáng vẻ kính trọng lắng nghe của hắn làm Dạ Kiếm Hàn rất hưởng thụ. Tuy nhiên ba chữ "chó trông cửa" lại khiến y khá hụt hẫng.
Từ khi sống lại, Sở Mộ Vân chỉ nghe lời y, không chỉ ngoài miệng gọi y là chủ nhân mà trong lòng cũng toàn tâm toàn ý quy thuận hai chữ này.
Dạ Kiếm Hàn thích người thuận theo, bởi vì như vậy cũng bớt việc bớt lo. Tư chất Sở Mộ Vân rất tốt, ngộ tính cũng cao, sức chiến đấu siêu cường được thể hiện nhuần nhuyễn trong cuộc bao vây bọn họ mỗi ngày.
Được một nam nhân ưu tú như vậy tôn kính là một chuyện rất thoải mái.
Vì vậy Dạ Kiếm Hàn đối xử với hắn không tệ.
Nhưng....
Nam nhân như vậy sao có thể thuần phục trước người khác? Mặc dù là có ân cứu mạng nhưng cách báo ân có rất nhiều, một người độc lập tự chủ sao có thể cam tâm trở thành người hầu đê tiện?
Trừ phi đã bị dạy dỗ.
Dạ Kiếm Hàn không làm chuyện này, nhưng hiển nhiên đã có người làm.
Hơn nữa còn dạy dỗ vô cùng tốt, nên sau khi Lăng Mộc chết đi sống lại kí ức vẫn theo bản năng chọn "thuần phục" và "phụng dưỡng".
Chó trông cửa Lăng Mộc?
Con ngươi Dạ Kiếm Hàn híp lại, độ cong khóe miệng mang vẻ khát máu và tàn nhẫn.
Đây đúng thật là đánh bậy đánh bạ.
Sau khi quá hiểu một người có thể dễ dàng đoán được suy nghĩ của người đó, Sở Mộ Vân nhìn vẻ mặt Dạ Kiếm Hàn liền đoán được bảy, tám phần tâm tư của y.
...Khá tốt.
Tình huống phát triển này thật khiến hắn bớt lo.
Sau khi tin tức Dạ Kiếm Hàn và Lăng Mộc ở cùng nhau truyền ra, thay đổi lớn nhất là các cuộc bao vây đòi diệt trừ bọn họ biến thành ba, bốn ngày một lần, sau đó là bảy, tám ngày một lần, cuối cùng nửa tháng sau không ai đến tìm bọn họ nữa.
Dạ Kiếm Hàn mỉm cười: "A Đóa, độ nổi tiếng của ngươi không thấp đâu."
Sở Mộ Vân chọn cách im lặng.
Thật ra không phải do Lăng Mộc có bao nhiêu bản lĩnh mà là Lăng Mộc ở bên cạnh Dạ Kiếm Hàn quá bản lĩnh.
Vốn dĩ những người này dám mơ ước máu của Dạ Kiếm Hàn vì biết y là thiên hạ đệ nhất đơn đả độc đấu, tuy nhiên lại sợ bao vây.
Bởi vì một người không thể dùng năng lực cắn nuốt nhiều lần. Mọi người đều ôm tâm trạng thử vận may mà xông đến cùng nhau, từng đợt đi tìm cái chết.
Tuy đã chết không ít nhưng có người lại cảm thấy mình lợi hại hơn so với người khác, đặc biệt hơn, vận may chuẩn cmnr nên... tre già măng mọc.
Nhưng nếu có Lăng Mộc ở đây thì biểu hiện giả dối "Dạ Kiếm Hàn sợ bao vây" sẽ bị đâm thủng, không ít người sẽ bình tĩnh lại, không ngu ngốc mà tìm đường chết nữa.
Đột nhiên như vậy lại khiến hai chủ tớ không kịp thích nghi.
Mỗi ngày không thể "tập thể dục buổi sáng" thật nhàm chán, cũng may hai người còn nhàn rỗi vui vẻ đi uống mấy chén.
Hôm nay bọn họ vào quán rượu, còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe có người ồn ào ở ngoài sảnh.
"Năm đó Lăng Mộc cực kì trâu bò! Từ trên xuống dưới Lăng Vân Tông cũng không ai đánh bại được mình hắn!"
"Ta cũng nghe ở trận đấu giữa các tông môn, Lăng Mộc đại diện cho Lăng Vân Tông xuất chiến, dễ như trở bàn tay mà giành đệ nhất!"
"Ngươi đúng là trần kê hạt mè thối*! Đoạt đệ nhất đã là chuyện của bao nhiêu năm trước?" Người nọ khịt mũi khinh thường một hồi, tròng mắt lại chuyển động: "Các người có biết khi đó Lăng Mộc bao nhiêu tuổi không?"
*Ám chỉ những chuyện không đáng nhắc đến trong quá khứ
Có người tò mò hỏi: "Bao nhiêu? Cho dù có trẻ cũng phải trăm tuổi..."
"Hừ!" Người nọ đắc ý: "Mười tám! Mới mười tám tuổi!"
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, chuyện này...
"Ngươi nói bậy bạ! Sao có thể trẻ như vậy được? Mười tám tuổi chỉ sợ còn chưa đến Trúc Cảnh, sao có thể đoạt được danh hiệu đệ nhất tông môn?"
"Ai nói không đến Trúc Cảnh? Lăng Mộc 18 tuổi đã đạt đến tu vi Hợp Dung sơ kì!"
Lời vừa dứt, cả sảnh lại lăng im như tờ, cả đám giống như đang nghe sử thi.
Dạ Kiếm Hàn liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch, cất giọng nói chỉ để hai người nghe: "Đóa Đóa thật lợi hại."
Sở Mộ Vân: "..." So ra mà nói thì Dạ Kiếm Hàn và Lăng Huyền mới là huynh đệ ruột đúng không? Huynh đệ ruột Tạ Thiên Lan và Mạc Cửu Thiều cũng chưa từng ăn ý như vậy!
Sở Mộ Vân cũng muốn nghe thêm về thân thế của cơ thể này, may là anh chàng đang "đàm đạo" kia rất vui vẻ, thấy mình thành công thu hút sự chú ý của mọi người lại càng hăng hái hơn, vừa nói vừa quơ tay múa chân, ai không biết còn tưởng anh ta ở cạnh Lăng Mộc mới biết rõ ràng như vậy.
Anh chàng thổi phồng suốt nửa ngày, có người lại không phục: "Nếu Lăng Mộc đã lợi hại như vậy sao còn bị gọi là "chó trông cửa" Lăng Vân Tông? Hắn đã là đệ nhất tông môn,đáng lẽ phải thừa kế, lèo lái Lăng Vân Tông mới phải!"
Người nọ dường như đang chờ có người hỏi chuyện này, vẻ mặt càng thêm khoe khoang, nói càng hăng hái hơn: "Vậy là các ngươi không biết rồi! Lăng Mộc vốn thiên tư trác tuyệt, vẻ ngoài cũng tuấn tú mê hoặc vô số cô nương, nhưng lại... mắt mù, khăng khăng thích một người...."
"Hừ!" Có người lại khinh thường: "Thích thì cưới, ngươi nói hắn ưu tú như vậy, có cô nương nào..."
"Ha ha, hắn không thích cô nương."