PHẢI CẦU HÔN VỚI BẢY NAM NHÂN, LÀM SAO BÂY GIỜ?

Con hồ ly này không rõ Sở Mộ Vân thích kiểu người như thế nào.

Nhưng là nam nhân thì đều thích kiểu nhu thuận, xinh đẹp, biết làm nũng.

Giả vờ đáng thương trong tình huống này sẽ không có gì kì lạ.

Hồ ly kia cúi đầu, mái tóc dài trượt xuống để lộ cần cổ trắng nõn vô cùng quyến rũ: "Ngại quá, va phải công tử, nhưng cha ta bị bệnh...."

Thấy sắp đến tiết mục cha ta bị bệnh, ngẫu nhiên gặp được phu quân ra tay cứu giúp, sau đó lấy thân báo đáp, Sở Mộ Vân ngắt lời: "Ngươi tên là gì?"

Hồ ly nhỏ rụt rè nói: "Công tử cứ gọi ta là Tư Vũ."

Cái tên này 80% là giả, tuy nhiên cũng chẳng sao. Trước đó Sở Mộ Vân không nhìn ra thể chất của hồ ly, bây giờ tiếp xúc biết được nên muốn trêu chọc nó: "Nếu cha ngươi bị bệnh thì nhanh chóng tìm trị liệu sư đi, nếu đang gấp thì cầm lấy thứ này đi." Nói xong hắn thả mấy Linh Châu Tím vào lòng bàn tay trắng của hồ ly.

Hồ ly vừa nhìn thấy trái tim liền nhảy dựng, người này ra tay quá hào phóng. Xám, trắng, lục, lam, tím... Đây là lần đầu tiên trong đời hồ ly nhìn thấy Linh Châu Tím, nó cảm thấy vị này không những đẹp mà còn hào phóng. Đây quả là cực phẩm có thể gặp không thể cầu.

Tuy hồ ly nhỏ tham sắc nhưng lại không tham tài, nó vội vàng đẩy Linh Châu Tím lại, nhẹ giọng nói: "Sao cần nhiều như vậy, ta..."

Sở Mộ Vân ẩn ý đẩy lại, khẽ chạm tay hồ ly, sau đó mỉm cười: "Ta không thiếu mấy thứ này, ngươi cầm đi."

Trong lòng hồ ly nhỏ ngứa ngáy, thầm nghĩ phải cầm Linh Châu Tím mới có thể dùng thân báo đáp hay sao?

"Vậy cảm ơn công tử, nhưng nhiều Linh Châu Tím như vậy, Tư Vũ làm sao..."

"Không sao, có cơ hội thì trả lại."

Nghe thấy hai chữ cơ hội, hồ ly nhỏ liền hưng phấn. Diễn xuất của nó rất tệ, đôi mắt tràn ngập ánh sáng, không có chút nào bi thương vì "cha bị bệnh".

"Công tử, ân cứu mạng này, Tư Vũ..." Nó đang định nói lấy thân báo đáp nhưng lại sợ dọa người ta chạy mất nên đành sửa lời: "Về sau nếu ngài có yêu cầu gì, dù phải vượt lửa qua sông ta cũng không ngại!"

Sở Mộ Vân mỉm cười: "Không cần, đi chữa bệnh trước đi."

Hồ ly nhỏ luyến tiếc rời đi, chỉ hận không thể "báo ân" trước. Tuy nhiên người ta lại có lòng tốt như vậy, nếu nó không diễn tiếp thì không được... Cực phẩm thì phải tốn nhiều công sức, hồ ly nhỏ vui vẻ nghĩ vậy, sau khi hỏi Sở Mộ Vân ở đâu liền rời đi.

Linh cục cưng: "Ngươi muốn làm gì vậy QAQ!" Vì sao lại trêu ghẹo hồ ly này, chẳng lẽ định dùng nó ngược Phẫn nộ đại đại sao?

Sở Mộ Vân: "Nó là vật hiếm có."

Linh xem nhiều sách nhưng lại quên rất nhanh: "Cái gì?"

Sở Mộ Vân: "Ngân Vận Thể, sẽ có ích."

Linh cục cưng mơ hồ: "Nó... là cái quỷ gì?"

Sở Mộ Vân: "Đợi sau này sẽ biết."

Linh cục cưng vì tò mò nên tự tìm tư liệu, nó tìm mãi mới ra thiết lập <<Ma giới>> từ đống icon tải về, mất một lúc lâu mới hiểu thuyết minh về "Ngân Vận Thể".

Thứ này đúng là... kì ba!

Bạc thông âm dương, vận là vận khí, hồ ly này vốn phóng đãng, không có liêm sỉ nhưng lại vô cùng may mắn. Chỉ cần nó không ngừng làm chuyện kia với người khác thì nó sẽ có khả năng thay đổi vận mệnh của người đó.

Người nào làm với nó thì sau đó sẽ gặp được một hai chuyện tốt. Cho dù chưa làm đi chăng nữa thì vận may ngập tràn của hồ ly này vẫn ảnh hưởng đến những người xung quanh.

Đều là cơ thể trời sinh nhưng hồ ly và Lười biếng... lại khác nhau một trời một vực.

Tuy nói là như vậy nhưng ảnh hưởng của hồ ly đến Lười biếng là vô dụng. Thiên Họa Chi Thể mạnh đến mức nào thì không gặp không biết, nhưng nếu đã gặp thì khó đảm bảo hồ ly này có chịu được hay không.

Tuy nhiên Linh không biết là nếu tu vi của Ngân Vận Thể cao, hơn nữa còn có người giúp đỡ thì có thể trong trăm năm kết đan. Thứ này có tác dụng rất lớn.

Hừng đông Sở Mộ Vân đã ra ngoài, đến khi trời tối mới trở về. Lăng Huyền đi ra từ trong phòng liền thấy hắn.

Cũng cảm nhận được khí tức của người khác trên cơ thể hắn: Rất nhẹ nhưng cũng rất ngọt, có mùi thơm nhưng lại khiến người bực bội.

Sở Mộ Vân lại gần, cúi đầu hôn y một cái: "Ta đưa ngươi đi ăn ngon."

Lăng Huyền giữ chặt lấy hắn đè xuống.

Đúng là mũi chó có khác, trong mắt Sở Mộ Vân đậm ý cười thản nhiên nhìn y.

Rõ ràng là Lăng Huyền nhìn xuống hắn, nhưng chớp mắt hai người lại như đổi chỗ. Y không thấy rõ tâm tư của hắn mà hắn lại thấy được suy nghĩ của y.

Lăng Huyền khẽ nhíu mày, vùi đầu vào giữa cổ hắn, từng chút một hôn lên.

Sở Mộ Vân bị y chọc cười: "Làm gì vậy?"

Lăng Huyền không nói gì, chỉ chậm rãi hôn từ cổ hắn xuống dưới, hôn khắp người hắn một lần.

Cọ xát như vậy thì ai chịu được, hai người lại quấn lấy nhau một hồi.

Sở Mộ Vân thở hồng hộc: "Đây là tật xấu gì?"

Lăng Huyền im lặng, bởi vì người này đã biết mà còn cố tình hỏi.

Nhưng Sở Mộ Vân lại thích trêu chọc y. Tiểu lang khuyển của 4000 năm sau nào có đáng yêu như bây giờ?

Triền miên mất mấy ngày, hôm nay Sở Mộ Vân lại ra ngoài từ sớm.

Chuyện hỏi thăm về Lăng Vân Tông chưa vội, làm quen với hồ ly kia quan trọng hơn.

Hắn đi đến thành nhỏ, không bất ngờ khi lại gặp được hồ ly.

Sau mấy ngày thì bệnh của "cha nó" đã chữa khỏi, hồ ly vui sướng nói: "Công tử có thể đi cùng ta một lát không?"

Sở Mộ Vân đáp: "Được."

Hai người đến phòng rượu. Ghế ngồi và một bàn đồ ăn thì tạm thời không nói đến, quan trọng vẫn là mấy bình rượu mạnh kia.

Đây là muốn chuốc say rồi làm một đêm xuân?

Trong lòng Sở Mộ Vân thấy buồn cười nhưng ngoài mặt lại không thể hiện gì.

Tuy nhiên chỉ chút rượu này thì khó khiến hắn say được.

Sở Mộ Vân không định làm chuyện kia với hồ ly, vì nếu làm thì tên tiểu tử này sẽ quên trong chớp mắt, làm sao có thể nghiêm túc tu luyện? Phải treo đồ ăn trước mặt nó mới có thể khiến nó nghe lời.

Sở Mộ Vân dỗ người thì không ai chống đỡ được, qua nửa bữa cơm hắn còn chưa say mà sắc mặt hồ ly nhỏ kia đã ửng hồng, sắp hôn mê đến nơi.

Uống nhiều không chỉ có cam đảm mà còn nghĩ mọi chuyện rất đơn giản. Hồ ly bây giờ cũng mặc kệ có hợp lý hay không, cảm thấy nếu không làm với nam nhân cực phẩm này thì rất đáng tiếc. Cũng có thể là do giả vờ chán rồi, nó nhíu đôi mắt to tròn rồi quấn lấy Sở Mộ Vân.

Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra.

Tay Sở Mộ Vân đặt trên eo hồ ly, mà hồ ly thì đang ngồi trên đùi hắn, tay nhỏ trắng như tuyết không thành thật vuốt lung tung.

Sở Mộ Vân ngẩng đầu đối diện với nam nhân ngoài cửa.

Lăng Huyền khẽ cử động ngón tay, một luồng năng lượng đủ sức bóp méo không gian lập tức khiến hồ ly nhỏ bất tỉnh.

Sở Mộ Vân ung dung đứng dậy nhìn y: "Thế nào? Ghen rồi sao?"

Sắc mặt Lăng Huyền không thay đổi: "Không phải."

Sở Mộ Vân nhướng mày.

Lăng Huyền nói: "Dù sao ngươi cũng không để ý đến nó."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi