"Lăng Huyền!"
Đời này Sở Mộ Vân chưa từng tức giận như vậy!
Khi hắn hét lên giận dữ thì cũng lập tức ra tay, đây không phải lần đầu tiên Lăng Huyền nhìn thấy chiêu thức sát chiêu này nhưng lại là lần đầu cảm nhận được sát khí xuyên qua lồng ngực y, đâm đến trái tim y.
Y giết Lăng Túc Vân, hắn liền muốn giết y.
Lăng Huyền giơ tay, dùng cách thô bạo cực đoan chặn lại chiêu thức của hắn. Bởi vì quá ngang ngược nên tay y bị cắt qua, máu tươi chảy xuống đầu ngón tay mảnh khảnh, rơi xuống mặt đất.
Sở Mộ Vân cũng không nhìn y, hắn ôm Lăng Túc Vân vào lòng, vẻ mặt tràn ngập sự lo lắng không thể che giấu.
Đó là cảm xúc chưa từng có... Nhưng ai cũng biết đây là tình cảm chân thật.
Lăng Huyền trời sinh đã có thể nhìn thấu cảm xúc của người khác, mà lúc này y cũng cảm nhận được đây là cảm xúc chân thật nhất của Sở Mộ Vân.
Lăng Mộc quan tâm Lăng Túc Vân, điều này thật sự xuất phát từ trái tim và linh hồn của hắn.
Lăng Huyền mở miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Gã muốn giết ngươi."
Dường như Sở Mộ Vân không nghe thấy, hắn cố gắng cứu Lăng Túc Vân, khí lực từ tay hắn không ngừng trào ra chảy vào cơ thể của gã... Nhưng điều này là vô dụng, Lăng Huyền ra tay tàn nhẫn, dùng chiêu đoạt mệnh không để lại đường sống nào.
Tu vi Sở Mộ Vân có cao cũng không cứu được, Lăng Túc Vân sẽ chết, nhất định sẽ chết!
Cho dù kết quả có rõ mồn một Sở Mộ Vân vẫn không dừng lại. Biết tất cả là vô dụng nhưng hắn lại như người chết đuối nắm được cọng rơm cứu mạng, liều chết giãy giụa...
Lăng Huyền không nhìn được nữa: "Lăng Mộc, ngươi tỉnh lại đi! Thứ rác rưởi có gì đáng để ngươi trả giá như vậy? Mấy trăm năm nay ngươi cho gã tất cả, mà gã lại chỉ muốn giết ngươi!"
Không ai có thể biết rõ hơn Lăng Huyền, y tận mắt nhìn thấy nam nhân vô tình này đối xử với Lăng Túc Vân tình thâm nghĩa trọng như thế nào, cũng tận mắt nhìn thấy hắn tốn hết tâm tư để chu toàn tất cả, từng bước tính toán một cuộc sống hoàn mỹ cho Lăng Túc Vân...
Làm nhiều thứ như vậy, trả giá nhiều như vậy, cuối cùng lại nhận về một nhát dao, hơn nữa còn là con dao từ tay Lăng Túc Vân đâm vào tim hắn!
Từ trước đến nay Lăng Huyền luôn khinh thường ra tay với kẻ yếu, nhưng lần này y lại ngoại lệ giết Lăng Túc Vân trước mặt Lăng Mộc.
Vì sao?
Vì để cho nam nhân này nhìn rõ người mình thích là kẻ như thế nào!
"Cút" Sở Mộ Vân cúi đầu, sợi tóc xõa xuống che khuất khuôn mặt hắn, khí tức lạnh lẽo lại điên cuồng tỏa ra trên người hắn, giọng nói tràn ngập lửa giận: "Lăng Huyền, ngươi cút ra ngoài cho ta!"
Mắt Lăng Huyền tràn ngập màu đỏ tươi, đôi môi mỏng mím chặt, giọng nói trầm thấp có chút run rẩy không thể nhận ra: "A Mộc... ngươi bình tĩnh đi. Lăng Túc Vân không đáng để ngươi..."
"Ngươi thì biết cái gì?" Sở Mộ Vân đột ngột ngẩng đầu nhìn y, đồng tử vì tức giận mà co rút lại thành một đường: "Lăng Huyền, ngươi có biết mình đã làm gì không?"
Lăng Huyền nhìn chằm chằm hắn, gằn từng chữ nói: "Ta không hối hận, dù có thêm lần nữa ta cũng sẽ giết gã."
Sở Mộ Vân hít một hơi thật sâu, hắn ôm Lăng Túc Vân đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Lăng Huyền vô cùng lạnh lùng: "Được, đừng hối hận."
Nơi xong, hắn ra ngoài, vừa đi vừa ôm Lăng Túc Vân đã chết.
Lăng Huyền nhìn bóng lưng của hắn, trái tim như bị đâm mạnh.
Y siết chặt tay, các dây thần kinh trên cơ thể đều kêu gào không cam lòng.
Cảm giác tuyệt vọng quen thuộc lại xuất hiện. Vì sao? Vì sao ngươi...
Sở Mộ Vân thật sự tức giận, từ kiếp trước đến kiếp này hắn cũng chưa từng giận đến như vậy.
Nếu Lăng Túc Vân chết, thuật Đại Hành sẽ bị phá, Lăng Huyền sẽ lại bị giam ở hang động tối tăm không có ánh sáng mặt trời kia.
Hắn nỗ lực ngàn năm, suy tính ngàn năm, vì sự tự do của y mà chuẩn bị ngàn năm, lúc cuối cùng lại bị hủy trên tay đứa trẻ hư này.
Sao có thể không tức giận?
Hắn không đánh chết Lăng Huyền đã là rất nhẫn nhịn rồi.
Linh cục cưng không dám nói gì mà co vào một góc, chỉ thiếu phong tỏa giác quan nữa thôi.
Sở Mộ Vân: "Duy trì tỉnh táo."
Linh vội vàng sử dụng kĩ năng.
Lửa giận trong đầu bị dập tắt hơn nửa bằng nước đá, Sở Mộ Vân nhanh chóng bình tĩnh lại.
Việc đã đến bước này có oán hận cũng vô dụng.
Chỉ trách hắn không tính được đến bước này.
Tiểu lang khuyển kia vốn không bao giờ làm theo kịch bản, sao có thể dễ dàng bị thuần phục?
Xảy ra chuyện hôm nay là do hắn không suy tính chu toàn.
Con rối đã gieo xuống, nếu bây giờ dùng nó thì Lăng Túc Vân sẽ lập tức sống lại. Tuy nhiên cuối cùng vẫn sẽ chết dưới tay Tham ăn.
Đến lúc đó thuật Đại Hành vẫn bị phá giải, có thêm mấy năm nữa cũng vô dụng.
Bởi vì trong thời gian ngắn như vậy hắn không thể tìm được gốc Linh Dẫn Thảo thứ hai, càng không thể chế tạo lại con rối.
Sở Mộ Vân thở dài - Thật ra trong lòng hắn đã hiểu rõ.
Vòng đi vòng lại mấy ngàn năm, tất cả đều giống như bánh răng xoay tròn, từng chút khớp với nhau, một kẽ hở cũng không có.
Hắn theo Tham ăn, biết được "chuyện xưa của Lăng Mộc". Sau đó xuyên đến mấy ngàn năm trước đánh thức Lăng Huyền, dạy dỗ y, dẫn đường cho y, vì sự tự lâu dài của y mà bày ra thuật Đại Hành, Thân Xác Tương Ứng, xây dựng Lăng Vân Tông, chuẩn bị đầy đủ tất cả. Hắn hoàn thành từng chút một lịch sử tuần hoàn, cho đến bây giờ...
Còn một việc cuối cùng để hoàn thiện, thật ra "tương lai" đã cho hắn đáp án từ lâu.
Câu trả lời cho "bộ xương" sống lại là ở đây.
Hiện tại muốn cứu Lăng Túc Vân chỉ có một cách.
- Xá Thân Trận.
Lần trước hắn cứu Dâm dục phải trả giá chính là các thế hệ sau của Băng Linh Thú đều đoạn tuyệt tình ái.
Bây giờ hắn cứu Thân Xác Tương Ứng của Lăng Huyền, trả giá có lẽ là thân xác máu thịt.
Hóa thành bộ xương bất tử, trở về Lăng Vân Tông, lấy thân phận Mộ Nhân trấn áp thuật Đại Hành.
Sở Mộ Vân thở phào, không còn do dự nữa.
Hắn bình tĩnh tiếp nhận chuyện kinh khủng này, dường như chuyện trả giá biến thành bộ xương không đáng để nhắc tới.
Thật ra... chuyện này cũng không thành vấn đề với Sở Mộ Vân.
Lăng Huyền nói: Y không hối hận khi giết Lăng Túc Vân, cho dù có thêm lần nữa y vẫn sẽ làm như vậy.
Lăng Mộc nói với y: Được, ngươi đừng hối hận.
Nhưng Lăng Huyền chưa từng nghĩ đến sẽ hối hận nhanh như vậy.
Khi y tìm được Lăng Mộc, hắn đã lựa chọn cái chết để cứu Lăng Túc Vân.
Cho dù có chết cũng muốn gã tỉnh lại.
Cho dù có mất mạng cũng muốn người đó tiếp tục sống.
Dưới ánh sáng đỏ tươi của Xá Thân Trận, khuôn mặt nam tử tóc đỏ tái nhợt.
Không biết đã qua bao lâu, tất cả đều đã trần lạc ai định.
Khóe miệng Lăng Huyền giật giật, đuôi lông mày sắc bén hiện lên vẻ điên cuồng.
Cùng lúc đó.
Thiên Loan Phong, Chiếu Mai Sơn, Vụ Thanh Cung, Vạn Tượng Cung, Tu La Vực, Cực Thâm Chi Địa......
Mạc Cửu Thiều, Yến Trầm, Thẩm Thủy Yên, Tạ Thiên Lan, Dạ Kiếm Hàn, Quân Mặc.
Sáu người đồng thời bừng tỉnh!