PHẢI LÀM SAO KHI ĐỐI THỦ MỘT MẤT MỘT CÒN LÀ CỎ MÈO BẠC HÀ MÀ TUI LẠI LÀ MÈO

◎Thế giới quan nổ tung ◎

Hai quần chúng hóng hớt ăn dưa phía sau bị nhét dưa độc vào mồm đến mức nghẹn họng.

“A…. A?”

Gì?

Gì??!

Ai?

Hám Trạch vừa mời ai đến công ty bọn họ thế??

“Cậu.”

Hám Trạch lại khẳng định lại lời nói ban nãy, một phát đánh gãy hy vọng mỏng manh còn sót lại trong đầu bọn họ. Tay hắn vẫn duỗi ra phía trước, trong lòng bàn tay đương nhiên vẫn trống trơn, ánh mắt đen kịt hàm chứa ngọn lửa đầy mong mỏi kỳ vọng nhưng vẫn cố chấp nhìn thanh niên như cũ.

Thậm chí hắn còn không nhận ra bản thân đang nín thở.

“Muốn đến không?”

Tư Cảnh nhìn hắn, lại nhìn tay hắn.

“Tiền vi phạm hợp đồng của tôi rất đắt.”

“Tôi trả được.”

“Tôi quen thuộc với Viên Phương.”

Hám Trạch ừ, không hạ tay xuống, “Mang cậu ta theo, vẫn là người đại diện của cậu.”

“Vậy ——”

Tư Cảnh không kiếm được cái cớ nào khác nữa. Y hơi do dự rồi chậm chạp đặt tay mình lên tay hắn, cảm xúc ấm áp khiến cả trái tim y cứ như đang ngâm trong nước ấm. Tư đại lão cúi đầu xuống, nói: “Đi thôi.”

Vậy đi thôi.

Hám Trạch siết chặt tay hơn chút.

Nắm tay nhìn nhau.

Vẻ mặt của Phòng Uyên Đạo giống như bị đập vỏ sầu riêng vào mặt, xanh đỏ một mảng, vẻ mặt nhân viên bám theo để xem trò vui cũng không tốt đẹp hơn chỗ nào. Cả hai người trợn mắt há mồm đứng trước cửa, trông cứ như thần giữ cửa.

Đợi chút đã….

Đợi chút đã đợi chút đã nào!

Mẹ nó cái này đâu có giống nội dung chính xác trong kịch bản hả?!!

Dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa đâu rồi, khung cảnh vui mừng khắp chốn đâu! Thế quái nào lại còn muốn đóng gói đưa đối thủ một mất một còn này về hả?!!

Fan hâm mộ hai nhà cũng đã trải qua đủ mọi thăng trầm cảm xúc trong ngày hôm nay.

Tin tức tuyết tàng vừa tung ra, không biết đã có bao nhiêu fan mama, fan chị gái, fan em gái, fan sự nghiệp đều rơi lệ, các tài khoản marketing đều dậy sóng, cả fandom chẳng khác gì con thuyền nhỏ trôi dạt trên sóng gió bão táp, si ngốc ròng rã nửa ngày mà vẫn chỉ có thể mù quáng nước chảy bèo trôi, nghe ngóng đủ các loại suy đoán lung tung lộn xộn của các giới truyền thông, bồn chồn lo sợ dự định đi đến trước cửa công ty ngồi để thị uy.

Rồi quay sang nhìn siêu thoại của đối thủ một mất một còn, lập tức phát cáu.

Tất cả fan hâm mộ của Hám Trạch đều ha ha ha, người không biết còn tưởng rằng mới có mười vạn rớt xuống từ trên trời.

Fan Tư Cảnh “[Khiếp sợ] [Không thể tin] [Rớt nước mắt]”

Fan Hám Trạch: “[(*^▽^*)]”

Fan Tư Cảnh: “[Đây là giả] [Đây là giả] [Đây là giả]”

Fan Hám Trạch: “[A ha ~]”

Tâm trạng vui sướng khi người gặp họa không thể nào rõ ràng hơn được nữa.

Ăn dưa online thật khiến người ta hạnh phúc.

Ăn dưa đối thủ một mất một còn bị tuyết tàng, khiến người ta có thể sống thêm được mười năm —— ăn xong, thắt lưng không đau, chân không đau, có thể lập tức đến sân điền kinh chạy mười vòng cũng được, còn có thể phấn đấu vì tình yêu thêm 20 30 năm nữa cũng nên!

Trùng hợp vào một tuần trước, phòng làm việc của Hám Trạch cũng đăng một bức ảnh “Cá chép vượt sóng” [1], cap đính kèm là “Hy vọng tương lai có thể muốn gì được nấy, để diễn viên Hám Trạch ngày càng tiến xa hơn nữa.”

[1]. Đăng ảnh Cá chép là để cầu may mắn, giống như bên VN share thìa, xoài các kiểu ý.

Vốn dĩ đấy chỉ là một bài post weibo bình thường mà thôi, nhưng xảy ra chuyện ngày hôm nay, vừa vặn khiến fan đều cho rằng Hám Trạch làm gì đó với Tư Cảnh rồi. Nói không chừng lại còn xấu xa bỉ ổi đâm Tư Cảnh một nhát, là kiểu người không có việc gì thì sẽ trốn trong chăn dùng kim đâm lén người khác.

Đây còn chẳng phải kiểu nghĩ trong lòng cái là thành sự thật luôn hay sao?

Trong nháy mắt, tiêu đề “Cá chép Hám Trạch” nhanh chóng leo lên đầu bảng, sau đó fan hâm mộ hai bên bắt đầu khai chiến vô cùng kịch liệt, lời mắng chửi cũng có lý theo.

Một bên nói Hám Trạch nguyền rủa Tư Cảnh, tâm địa quá hiểm ác, tưởng như là mụ hoàng hậu độc ác muốn bắt Bạch Tuyết vào rừng rồi giết chết; một bên khác lại nói thôi dẹp mẹ đi, tụi tao còn chưa từng gặp qua Bạch Tuyết nào dám đánh cả lãnh đạo công ty đâu nhá. Kịch bản mà mấy người lấy được chắc phải là xã hội đen làm điều xấu kết quả bị xã hội trừng trị, đây gọi là ông trời có mắt đó, tặng cho nhà mấy người bài hát 《Lạnh lẽo 》 này đó!

Fan Tư Cảnh tức giận đến nỗi suýt chút vén tay áo lên đánh người, lập tức oán giận quay về. Ở trong miệng bọn họ, Hám Trạch tay cầm thương yển nguyệt đao dài tám tấc, dưới chân giẫm lên vòng Càn Khôn, trên đỉnh đầu còn có vòng sáng lớn, lên trời xuống đất thao túng dư luận không gì không làm nổi, bắt nạt Tư Cảnh đơn thuần đến mức đáng thương.

Ngay cả bức ảnh cũ từ tám đời nào rồi cũng bị lôi ra, khăng khăng nói ngày trước chuỗi hạt mà Hám Trạch đem về từ Thái Lan chính là đến cầu trước mặt Phật tổ mới được, rồi dùng nó để nguyền rủa Tư Cảnh.

Cái đồ xấu xa không biết xấu hổ này sẽ bị trừng phạt thích đáng!

Tư Cảnh sau khi xem xong: “……”

Nói thật, nếu không phải y cũng là nhân vật chính trong câu chuyện này, hay không phải một con mèo yêu, thì suýt chút y cũng tin sái cổ.

Mắt mũi vừa xem cái này xong, y không khỏi hoài nghi Hám Trạch đưa y về để chuẩn bị khai đao.

Phòng Uyên Đạo lái xe đến đây, Tư Cảnh lại nhét điện thoại vào trong túi, mấy người đều đang ngồi ở gara ngầm. Nhân viên theo tới ngồi ở phía sau, hai tay quy củ đặt trên đầu gối, vừa lo sợ lại vừa bất an, nhìn Phòng Uyên Đạo một đường lái xe thẳng từ đường đi đến.

Xe vừa đỗ ở ven đường, đột nhiên Tư Cảnh nghĩ tới cái gì đó, dặn: “Đi đón người của tôi.”

Hám Trạch không kinh ngạc một chút nào, lập tức bảo Phòng Uyên Đạo quay đầu xe.

Chiếc ô tô màu đen dừng lại ở ven đường, Tư Cảnh hạ cửa kính xe xuống, cách một đám phóng viên cùng bảo vệ rồi hét về phía Viên Phương: “Anh vẫn còn không tới?”

Nếu không đến nhanh, anh trai chỉ có thể ném cưng ở chỗ này mà thôi!

Cách xa như vậy nhưng những người ở đây vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Phòng Uyên Đạo ngồi bên cạnh y, trong nháy mắt đều rơi vào trạng thái mờ tịt.

À há?

“À cái quỷ ấy,” Tư đại lão không kiên nhẫn nói, “Chạy đi, nhanh lên!”

Viên Phương trợn trừng mắt, trong tiềm thức vẫn nghe theo sự sắp xếp này mà lập tức chui lên xe. Xe nhanh chóng khởi động, ném đám người phía sau vẫn chưa phục hồi tinh thần từ trong câu chuyện quái đản “Người đại diện của Hám Trạch đón Tư Cảnh đi mất rồi”, đợi đến khi phản ứng lại thì chỉ nhìn thấy được cái bóng chiếc ô tô màu đen này.

Viên Phương ngồi ở trong xe ô tô, vẫn còn đang thở hồng hộc.

Anh quay cổ lại nhìn, nhìn người phía trước rồi lại quay xuống nhìn người phía sau, đến cả nói cũng không nói được. Chỉ có thể há miệng kêu một tiếng ngắn ngủi như chim bồ câu.

Tư Cảnh vỗ một phát vào lưng anh, lúc này mới đập tan được ngụm khí của anh.

“Tại sao cậu lại ở cùng với bọn họ?” Hít thở thông thuận rồi, người đại diện Viên Phương lập tức nóng nảy, không biết đã não bổ ra cái gì mà nước mắt đã trực trào, cẩn thận đề phòng nhìn người xung quanh, đè thấp giọng, “Thôi tổng đưa cậu cho bọn họ sao?”

Đủ tàn nhẫn.

Chiêu này thực sự tàn nhẫn.

Viên Phương túm lấy tay áo nghệ sĩ nhà mình, muốn khóc.

Sao lại có thể tặng người cho bên phía đối thủ một mất một còn cơ chứ, đây chẳng phải là tùy ý để cho người ta trói buộc hay sao hả? Rơi xuống chỗ nào không rơi mà lại rơi thẳng xuống chỗ này, chỉ sợ sẽ bị bên đối phương gặm đến mức xương cốt cũng không thừa mất.

Tiểu Thôi tổng thật sự không đơn giản!

“…..” Tư Cảnh nhìn cái vẻ mặt này của anh đã nhận ra được người này đang não bổ cái gì, “Không phải.”

Cửa sổ trên đỉnh xe được mở ra, gió lùa vào bên trong ít nhiều gì cũng cuốn bay bớt mùi khiến người ta thấy khó chịu, Tư Cảnh dựa lưng vào ghế, vẻ mặt cũng thoải mái hơn một chút, y nói: “Là Hám Trạch muốn tôi đến.”

Viên Phương căn bản không thèm tin.

“Anh ta muốn cậu đến làm chi? Chẳng lẽ còn muốn cho cậu gia nhập vào công ty của bọn họ?”

Quá buồn cười, hai đối thủ một mất một còn ——

“Đúng vậy.”

Hám Trạch ngồi ở ghế trước đột nhiên đáp lời.

Viên Phương sửng sốt.

“Tôi mời cậu ấy,” mắt phượng hoàn toàn nâng lên, nương theo kính chiếu hậu nhìn về phía anh, “Đến công ty của tôi.”

“………..”

Mãi một lúc sau, Viên Phương vẫn không thể mở miệng nói ra được câu nào.

Thế giới quan của anh tạm thời sụp đổ, cần phải chắp vá một lần nữa.

Cả xe chìm vào im lặng khó tả, chỉ có hai nhân vật chính vẫn còn nói chuyện bình thường với nhau.

“Căn nhà cũng thuộc về công ty?”

Tư đại lão nói: “Không phải, của chính tôi.”

Hám Trạch nhíu mày lại.

“Nhưng bọn họ biết cậu đang ở đâu, vì tránh phiền phức thì vẫn nên chuyển chỗ.”

Lời nói nghe có lý phết, Tư Cảnh suy nghĩ rồi đáp ứng.

Chỉ là, “Tôi không còn căn nhà nào khác.”

Nói đến đây, y ra mắt cũng chưa được mấy năm, số tiền kiếm được cũng không thể giúp y mua được bảy tám khu nhà cao cấp tại thành thị tấc đất tấc vàng này được.

Hai người đại diện trợn tròn mắt đầy kinh hãi, quả nhiên nghe thấy Hám Trạch mở miệng nói.

“Nhà của tôi ——”

Phòng Uyên Đạo trợn tròn mắt.

“—— Bên cạnh vẫn đang trống không,” Hám Trạch bổ sung nốt câu, “Cũng là do trước mua được, nếu không thì trước mắt cậu cứ đến đó ở đi.”

Trái tim của người đại diện cùng lúc hạ xuống, ôm tim, cảm thấy mình sắp bị dọa đến phát bệnh.

Trong nháy mắt đó, bọn họ suýt nữa đã cho rằng Hám Trạch muốn mời người ta đến nhà mình ở.

Vẫn may không phải thế, may mắn may mắn.

Tư Cảnh đáp ứng, “Được.”

Dù sao y cũng không còn chỗ để đi, có chỗ ở miễn phí như vậy, ngu mới không ở.

Hám Trạch gật đầu rồi quay đầu đi. Ánh mặt trời ấm áp bên ngoài chiếu rọi vào, hắn nhạy bén phát giác được mầm cây nhỏ mình giấu trong ống tay áo đang có xu thế ngoi lên, hắn ung dung thản nhiên đè nén lá cây màu xanh nhạt kia trở về.

Cùng lúc đó, Tư Cảnh cũng lay động cơ thể, đem cái đuôi của mình đè chết bên dưới.

Éc.

Cái này phải giấu cho kỹ, dù sao thì tui cũng chỉ là một con người bé nhỏ đầy mong manh thuần khiết lại còn vô tội mà thôi.

[15/05/2022]

Tác giả có lời muốn nói:

Người đại diện: Thế mà tiểu Thôi tổng lại có thể có suy nghĩ ném người đến chỗ đối thủ một mất một còn để người ta tra tấn thay mình, tiểu Thôi tổng thật sự không đơn giản!

Tiểu Thôi tổng đột nhiên trúng đạn:???

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi