PHÀM NHÂN TU TIÊN

"Ngươi đã bị ta hạ một loại cấm chế, khỏi cần vọng tưởng vận dụng pháp lực, hiện tại ngươi cùng hai người cũng không việc gì cả."

Một âm thanh lười biếng bỗng nhiên truyền đến, Tống nữ tử cả kinh nhìn lại.

Ở góc của động quật, một bóng đen cao lớn đang ngồi xếp bằng, nhưng bởi vì không nhúc nhích nên nàng không phát hiện ra.

Đồng thời, nàng cũng phát hiện pháp lực trong cơ thể quả thật không thể ngưng tụ, hẳn là khi hôn mê đã bị hạ một loại cấm chế lợi hại nào đó, trong tâm bất giác trầm xuống.

"Các hạ là ai? Vì sao lại bắt tỷ muội bọn ta tới đây?"

Nữ tử họ Tống nhìn lướt qua bên cạnh, thấy Mộ Phái Linh và Liễu Ngọc đang nằm phía sau mình, tuy rằng hôn mê nhưng cũng không có gì nguy hiểm, trong lòng nhất thời khẽ buông lỏng.

"Hắc hắc…không nghĩ tới trong nội cốc sẽ gặp được ba người các ngươi, muốn trách thì trách tại sao ba người các ngươi lại gặp ta vừa đúng lúc đối với ta có chút tác dụng. Tống sư điệt, các ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở chỗ này, ta cũng sẽ niệm tình xưa nghĩa cũ, không làm khó các ngươi, nhưng nếu muốn trốn đi thì cũng đừng trách ta sao lòng dạ độc ác."

Bóng đen cao lớn lạnh lùng nói.

"Sư điệt? Tiểu nữ tử không nhớ rõ như thế nào lại có một sư môn trưởng bối như tiền bối, có thể tiền bối đã nhận lầm người"

Tống Ngọc cả kinh hỏi ngược lại.

"Không nhận ra ta cũng không có gì là lạ, ta nhận ra sư điệt ngươi là được rồi. Tử Linh nha đầu kia có khỏe không?"

Bóng người cao lớn nhàn nhạt hỏi.

"Ngươi biết Tử Linh? Ngươi rốt cuộc là người phương nào?"

Tống Ngọc càng hoảng sợ quát lớn hỏi.

"Muốn biết ta là ai, cái này cũng đơn giản thôi."

Bóng đen nói một tiếng đột nhiên đứng lên, nhấc chân hướng Tống nữ tử đi tới.

Chỉ sau vài bước liền từ trong bóng đêm đi ra, thân ảnh tướng mạo đều rơi vào trong mắt Tống Ngọc.

Toàn thân là trường bào màu đen bao bọc bên trong là một bộ khô lâu, trong miệng lộ ra một cặp răng nanh trông rất khủng khiếp, hơn nữa trên người còn lộ ra một cánh tay tựa hồ như được vàng bạc tạo thành, phát ra ánh sáng chói mắt hết sức yêu dị.

"Ngươi là ai? Ta tuyệt nhiên chưa từng thấy qua?"

Tuy rằng dung mạo đối phương làm cho Tống nữ tử trong lòng cảm thấy kinh hãi nhưng vẻ mặt vẫn thu lại bình tĩnh hỏi.

"Phải không? Bộ dáng ta đây ngươi thực sự không nhận ra?"

Hắc bào nhân cũng không tức giận ngược lại bình tĩnh hỏi, ánh mắt nhìn về phía Tống nữ tử tựa hồ có chút kỳ quái.

Tống nữ tử vừa nhìn thấy ánh mắt này liền cảm thấy ánh mắt đối phương quen thuộc dị thường, đột nhiên nhớ tới một người.

"Ngươi…ngươi là…không có khả năng!" Tống nữ tử nhất thời kinh hô lên.

"Ngươi rốt cuộc đã nhận ra, cũng không cần kinh ngạc, hiện tại ta chưa phải là người kia nhưng sẽ không lâu nữa ta sẽ trở thành hắn."

Hắc bào nhân phát ra một tiếng cười nhẹ thập phần quỷ dị sau đó lại nhoáng lên một cái lui trở về trong góc động quật không hề để ý tới Tống nữ tử.

Còn cung trang nữ tử, nét mặt tràn đầy vẻ khó tin, trong lòng không thể bình tĩnh được, thỉnh thoảng trong thần thức lại hiện lên bóng dáng một người thanh niên cùng với hắc bào nhân trước mắt hợp thành một rồi lại tách ra làm hai.

"Chẳng lẽ thật sự là Hàn sư thúc, nhưng rõ ràng bộ dáng hắn không phải như vậy, không lẽ khi ở ngoài du lịch đã gặp phải kiếp nạn gì? Không đúng, sư thúc mặc dù tu vi chỉ là Nguyên Anh trung kỳ nhưng một thân thần thông cũng không dưới Hậu kỳ đại tu sĩ, làm sao có thể gặp phải chuyện xấu được. Hơn nữa cho dù thân thể thực sự bị hủy nhưng còn Nguyên Anh tại sao lại không quay về tông môn tĩnh dưỡng mà phải trốn trong Trụy Ma Cốc còn đối với ba người bọn ta không chút khách khí ra tay, cuối cùng còn nói mấy câu kia là có ý tứ gì?"

Tống nữ tử mặc dù thiên tư hơn người nhưng giờ phút này cũng trong đầu cũng hỗn loạn, kinh ngạc nhìn bóng đen.

"Hừ…hai người các ngươi cũng đã tỉnh, còn làm bộ hôn mê làm gì?" Hắc bào nhân liếc mắt nhìn đột nhiên mở miệng nói.

Tống nữ tử nghe lời này chợt ngẩn ra, vui mừng quay đầu lại thì âm thanh Mộ Phái Linh từ phía sau đã vang lên.

"Ngươi không phải là công tử, người là đệ nhị Nguyên Anh của công tử! Sao ngươi có thể thoát ra khỏi sự khống chế giành được tự chủ thần thức. Công tử hiên tại đang ở đâu?"

Lời nói của nàng có chút lo lắng pha lẫn chút hoảng sợ.

"Mộ sư muội, ngươi thực sự không lầm chứ, người này thực sự là đệ nhị hóa thân của sư phó?"

Âm thanh kinh ngạc của Tống nữ tử truyền tới, đồng dạng có một bộ dáng khó tin.

Tống nữ tử liền quay đầu nhìn thoáng qua quả nhiên nhị nữ cũng đã ngồi dậy, Liễu Ngọc lại một tay che miệng thần tình khiếp sợ.

"Ta cũng không biết rõ ràng, nhưng nghe nói công tử tu luyện một loại bí thuật mà nhân giới hiếm có, có thể cô đọng thành đệ nhị Nguyên Anh. Chẳng qua đệ nhị Nguyên Anh này cũng nguy hiểm dị thường, chỉ cần một chút vô ý thì có thể tự sinh thần thức quay lại phản phệ bản thể chính."

Mộ Phái Linh gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng đen vẫn đang âm trầm bất động nói.

Tống nữ tử cùng Liễu Ngọc nghe vậy không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc nhìn nhau.

"Ngươi có thể nhận ra? À ta nhớ rồi, hẳn là nha đầu Ngân Nguyệt kia đã từng nói ra. Bất quá, ta cũng không định giấu diếm gì cả, ta xác thực chính là đệ nhị Nguyên Anh của người kia, chỉ có điều chờ đến khi ta tu luyên đại thành sẽ trở về cắn nuốt Nguyên Thần hắn, sau đó thì ta chính là hắn mà hắn chính là ta, các ngươi hãy ngoan ngoãn ở trong này đi, nếu sự tình thuận lợi thì ta sẽ tha cho các người. Nơi này là địa phương cực kỳ bí mật do ta tìm thấy, cho dù người kia có tự mình tìm tới cũng tuyệt đối không tìm được các ngươi."

Hắc bào nhân cũng chẳng buồn che dấu cái gì, liền thoải mái thừa nhận.

Quả đúng là vậy, hắn chính là đệ nhị Nguyên Anh của Hàn Lập sử dụng cô mộc linh anh hóa thành trong lúc xảy ra xung đột với đám người Đột Ngột.

Năm đó, Nguyên Anh này bị một gã đại tiên sư đánh trọng thương, đáng lý hắn đã tiêu thất nhưng chính là hắn đã tu luyện một chút Huyền Âm ma khí do Hàn Lập truyền thụ. Kết quả là bị vạn trượng ma khí quán trú, may nhờ thần thông hộ chủ của Quỷ La Phiến, chủ động hấp thu ma khí vào phiến rồi chuyển thành tinh thuần ma khí tiến hành cứu trị.

Nếu như Hàn Lập không cách Nguyên Anh này quá xa, thì sau khi tỉnh dậy đệ nhị Nguyên Anh cảm ứng được sẽ tự động trở về bên người Hàn Lập.

Nhưng thật sự trùng hợp, ngay lúc đó Hàn Lập cũng thân mang trọng thương, bắt buộc phải trốn vào trong dòng nước tự đóng băng bản thân xuôi theo dòng chảy tới Đại Tấn.

Kể từ đó đệ nhị Nguyên Anh không thể cảm ứng được khí tức của Hàn Lập, khi đó đành phiêu bạt khắp nơi trên thảo nguyên.

Sau khoảng hai mươi đến ba mươi năm, cuối cùng sinh ra tự chủ ý thức, sau đó lặng lẽ quay về Đại Tấn lẻn vào trong Trụy Ma Cốc và dễ dàng tìm được cái xác không hồn Thiên Sát ma thi.

Khối ma thi này tuy rằng bị Cổ Ma hư hại quá nặng nhưng thân thể không vì thế mà theo thời gian tiêu biến mà chậm rãi khôi phục như lúc ban đầu.

Có điều khối ma thi này mất đi Hàn Lập chưởng ứ nên tất cả mọi hoạt động đều phải dựa vào bản năng, nếu tiếp tục như thế khoảng mấy trăm năm sau cũng không phải không thể lại sinh ra thần trí chính mình.

Nhưng bị đệ nhị Nguyên Anh tìm được, dựa vào cấm chế năm đó Nguyên Anh này không cần tốn nhiều sức lực liền chiếm cứ thân thể ma thi, cắn nuốt hết một chút căn nguyên linh hồn còn lại.

Đó cũng là nguyên nhân tại sao đệ nhị Nguyên Anh không tìm những tu sĩ khác đoạt xá mà lại trực tiếp đến Trụy Ma Cốc.

Dù sao việc đoạt xá của một vị Nguyên Anh tu sĩ cùng cấp là không dễ dàng nếu không cẩn thận ngược lại có thể bị đối phương giết chết, còn khối ma thi này, bản thân chính là Nguyên Anh tu sĩ nhưng lại không có thần thức tự chủ, chính là đối tượng đoạt xá hoàn mỹ nhất.

Đệ nhị Nguyên Anh tự nhiên không chút lo lắng mà tìm đến.

Nguyên Anh này nhờ vào ma khí còn sót lại cùng bản thân thi khí Thiên Sát ma thi làm cơ sở cùng với Âm La Phiên tương trợ, liền ngắn ngủn mấy chục năm đã đem Huyền Âm ma khí tu luyện được hơn phân nửa, cũng thuận lợi đột phá lên Nguyên Anh trung kỳ cảnh giới.

Sau đó từ trong ma cốc muốn tìm một số bảo vật vô chủ nhằm tế luyện một phen rồi chuẩn bị xuất cốc, kết quả vừa lúc bắt gặp Mộ Phái Linh tam nữ.

Hắn nguyên bản không biết là tam nữ, bởi vì tu luyện Huyền Âm ma khí, lại bị tinh thuần ma khí quán thể đồng thời cắn nuốt một chút tinh hồn Nguyên Anh còn sót lại của Thiên Sát ma thi, nhất thời hung tính nổi lên, chỉ nghĩ là đem ba gã Kết Đan Kỳ này một đao giết chết tránh cho bị tiết lộ hành tung thêm vào đó cũng muốn sơ giải một chút hung sát chi khí tồn tại trong lòng.

Nhưng khi phục chế lại trí nhớ của Hàn Lập nhận ra tam nữ, liền thay đổi chủ ý đem tam nữ bắt lấy, lại hạ cấm chế nhốt ở nơi này.

"Ngươi muốn nhốt chúng ta tới khi nào?"

Mộ Phái Linh âm thầm kêu khổ, nhưng vẫn cố lấy chút dũng khí hỏi.

Nữ tử này sở dĩ có thể liếc mắt một cái liền nhận ra đệ nhị Nguyên Anh là vì năm đó Ngân Nguyệt từng đưa nàng một cái ngọc bội đến giờ vẫn giữ kín bên người.

Mà ngọc bội kia từng được Ngân Nguyệt cất giấu một tia khí tức của đệ nhị Nguyên Anh, có thể dễ dàng cảm ứng phát hiện được sự tồn tại của Nguyên Anh này.

Lúc đó Mộ Phái Linh cũng cảm thấy khó hiểu, hiện tại mới hiểu được dụng ý của đối phương.

Đối phương đại khái dự liệu được đệ nhị Nguyên Anh có thể bị mất đi khống chế nên cho nàng ngọc bội này để đề phòng vạn nhất có gì xảy ra. Hiện giờ dựa vào bảo vật này quả nhiên ngay lập tức nàng liền nhân ra thân phận đối phương.

Hắc bào nhân nghe được Mộ Phái Linh hỏi câu này, lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái rồi nói:

"Đương nhiên là tới lúc trên đời này chỉ còn tồn tại một Hàn Lập duy nhất."

"Lấy thần thông cùng tốc độ tu luyện của sư thúc các hạ cảm thấy có hy vọng sao?"

Tống nữ tử cũng trấn định lại, phân tích rõ ràng ngọn nguồn, chậm rãi nói.

"Hiện tại, ta xác thực không phải đối thủ của hắn, nhưng nếu là chạy trối chết thì vẫn còn vài phần nắm chắc, huống hồ ba người các ngươi còn trong tay ta, dù thế nào hắn cũng sợ ném chuột vỡ đồ, về phần ta làm như thế nào đắc thủ cũng không cần các ngươi bận tâm."

Hắc bào nhân cười lạnh một cái, âm hiểm nói.

Liễu Ngọc nhãn châu xoay động cũng muốn mở miệng nói, nhưng hắc bào nhân không khách khí nói tiếp:

"Được rồi, chủ ý trong lòng các ngươi ta rất rõ ràng, các ngươi đừng vọng tưởng có thể đi ra khỏi nơi này. Nếu ta không thể cắn nuốt người nọ thì chính ta sẽ bị hắn hủy diệt than thức, biến trở lại thành đệ nhị Nguyên Anh của hắn, hiện tại các ngươi cứ ngủ một hồi đã rồi nói sau."

Hắc bào nhân lời vừa nói ra, liền bấm tay niệm chú ngữ.

Nhất thời, mặt đất phụ cận tam nữ linh quang chớp động, một lượng lớn hắc khí xông ra.

(Giống thả thuốc mê nhỉ, thằng đệ nhị này có vẻ am hiểu thủ pháp lưu manh vãi. Chả như Lập cùi, chỉ biết lạnh tanh chém giết. –Vịt)

Mộ Phái Linh ba người trong lòng cả kinh, lúc này mới phát hiện các nàng ở trong một pháp trận thật lớn.

Kết quả hắc khi bao phủ các nàng, tam nữ liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt lại hôn mê lần nữa.

Lúc này hắc bào nhân ngồi trong góc mới dừng niệm chú ngữ, buông lỏng pháp quyết nhìn vào hắc khí, ánh mắt chớp động không chừng, bỗng chốc trở nên cực kỳ phức tạp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi