PHÀM NHÂN TU TIÊN

Ngân lang này khiến hắn nhớ tới Ngân Nguyệt năm đó.

Bản thể của nàng chính là một con ngân sắc cự lang, cũng tự xưng xuất thân từ Ngân Nguyệt Lang tộc. Không biết Ngân Lang có phải là cùng tộc với Ngân Nguyệt không.

Bất quá mặc kệ suy đoán này là thật hay không, tựa hồ cũng không có một chút tác dụng với tình cảnh trước mắt hắn, rất nhanh đã đem gác lại sau đầu.

"Nếu là chỉ là lang thú bình thường, cho dù số lượng có nhiều hơn nữa, nhưng nhân tộc chúng ta đã có thành cao tường dày, lang thú cũng không cho chúng ta phải sợ hãi. Đáng sợ chính là trong số đê giai yêu thú thì có một số ít yêu thú thống lĩnh đã mở ra linh trí. Trong đó còn hỗn loạn không ít dã thú xen vào cùng yêu thú. Biến dị thú loại tuy rằng không giống biến dị yêu thú nhưng mà có một chút thần thông khó tin, nhưng là cũng đáng sợ hơn thú loại bình thường rất nhiều. Chẳng những hình thể, lực lượng rất mạnh mà trình độ đồng loại đều thuộc dạng viễn siêu. Các luyện thể sĩ đê giai, dưới tình huống một chọi một cũng không đối phó được." Mặt sẹo đại hán ngưng trọng nói.

"Khó giải quyết như vậy! Loại thú biến dị này ở trong thú quần rất nhiều sao?" Hàn Lập nhướng mày lên.

"Trên cơ bản trong ngàn con sẽ xuất hiện một con biến dị." Trương Khuê cân nhắc lại, không quá khẳng định nói.

"Ngàn con?" Hàn Lập ánh mắt lại hướng về thú hải màu xanh, không khỏi miễn cưỡng cười.

Cho dù hắn không thể chuẩn xác nhìn ra số lượng thanh lang, nhưng ít nhất cũng có mấy trăm vạn con, số lượng thật quá nhiều, còn số lượng biến dị lang thú cho dù không có trên vạn con, nhưng khẳng định là có mấy ngàn con. Biến dị thú loại nhiều như vậy, lại tấn công một nơi không hề có tu sĩ cấp bậc Kết Đan xuất hiện,thật là một cỗ lực lượng trí mạng.

"Tốt lắm, chúng ta lại đi địa phương khác, hãy nhìn xem những bầy thú còn lại." Lại nhìn trong chốc lát, Trương Khuê thở dài một hơi nói. Tựa hồ đối với thú triều lần này mà ngao ngán.

"Sao vậy, Trương huynh lo lắng thủ không được thành này?" Hàn Lập hỏi.

"Trương mỗ quả thật là có chút lo lắng. Trước kia, cũng đã vài lần thành thị bị thú quần công phá tàn sát hàng loạt người dân, mà an viễn thành lại là thành nhỏ mới thành lập chưa đủ vạn năm, bây giờ gặp phải đại thú triều bùng nổ, hơn nữa tình huống trước đó lại là chuẩn bị không đủ lực lượng nên rất dễ bị công phá. Lúc này đây, thú triều còn có báo cầm thú, loại này là yêu cầm trên không trung, loại yêu cầm này số lượng sẽ không nhiều lắm. Nhưng mỗi một con vừa ra sinh, chính là nhất cấp yêu thú, không trung không thể phòng trụ, thật đúng là nguy hiểm không nhỏ." Trương Khuê bộ dáng lo lắng không nguôi.

"Báo cầm thú, đáng sợ như vậy?" Hàn Lập ánh mắt chợt lóe, tựa hồ có chút không quá tin tưởng.

"Báo cầm thú luận thân thể thực lực, ở trong số yêu cầm cũng không tính là mạnh, nhưng là do chúng được tạo hoá ban cho cơ thể phát ra một loại kịch độc, người thường gặp phải liền chết ngay.

Nên không thể gần chúng để chiến đấu, biện pháp duy nhất chỉ có ở xa đánh chúng rơi xuống. Nhưng loại yêu cầm này thường ngang tàng, nhưng có điều rất linh hoạt, tốc độ rất khá, nếu là lực lượng chiến đấu trên không không đủ, rất khó phong trụ chúng nó, mà đối với an viễn thành mà nói thì lực lượng chiến đấu trên không đúng là điểm yếu."
Trương Khuê chậm rãi nói.

"Không đủ lực lượng chiến đấu trên không, như thế nào lại có chuyện này, chẳng lẽ thành chủ An Viễn thành không biết độ nghiêm trọng của việc này?" Hàn Lập cảm thấy bất ngờ.

Hiện tại hắn đã biết, tất cả quyền lực bên trong thành thị dường như đều nằm trong tay thành chủ.

"Biết thì có ích lợi gì. nghe nói thành này tại lần thú triều trước đã tổn thất nghiêm trọng, lực lượng nguyên bản bị tiêu hao hầu như không còn, hiện tại có thể khôi phục lực lượng phòng ngự thế này thì đã khiến thành chủ tao tổn rất nhiều tâm tư, nghe nói còn hướng về các thành thị phụ cận mượn một ít binh khí cùng binh lính. Lực lượng đối không tất nhiên là không có." Trương Khuê cứ thế nói ra như vậy một hồi.

Hàn Lập nghe xong, không biết nói gì.

Không lâu, Hàn Lập đi theo hán tử mặt sẹo đứng ở một mặt khác trên tường thành, lọt vào trong tầm mắt là hàng loạt những con mãng xà cao quá một trượng hình thành hồng sắc thú hải, thoạt nhìn so với thanh sắc lang quần còn làm cho người ta sợ hãi hơn.

Tin tức duy nhất xem như có lợi chính là loài mãng thú này, trong miệng không có độc, nên cũng sẽ không phụt lên khói độc, phòng thủ cũng dễ hơn rất nhiều.

Hàn Lập xa xa trông đến mãng hải, thỉnh thoảng lại xuất hiện cự mãng hình thể lớn hơn đồng loại gấp bội. Hàn Lập lại âm thầm thở dài một hơi.

Loài mãng xà biến dị này, thân thể cao vọt vượt qua mười trượng, cũng không kém hơn một con xích giao nhỏ. Người thường bị loại cự thú này cuốn lấy hoặc nuốt vào, kết cục nghĩ cũng có thể biết. Hơn nữa số lượng loài cự mãng biến dị này cũng không ít, cũng do mãng đàn lớn thanh sắc lang quần nên tự nhiên càng nhiều hơn một ít.

Xem qua lưỡng chủng thú quần, Hàn Lập có chút tiếc nuối, vẫn chưa nhìn thấy báo cầm thú mà trong miệng Trương Khuê nhắc tới.

Theo mặt sẹo hán tử cho biết, loại yêu cầm này bình thường sống ở chỗ bí mật, nếu không đến thời gian công kích thì yêu cầm sẽ không hiện thân.

"Hiện tại thú quần đang chờ đợi điều gì mà không lập tức tiến công?" Hàn Lập, nhìn mãng đàn xa xa, bỗng nhiên hỏi như thế.

" Yêu thú thống lĩnh thú quần đã mở ra linh trí, tự nhiên không có khả năng chúng sẽ tiến công như ong vỡ tổ. Khẳng định rằng hai thú quần đang liên hệ với nhau, quyết định thời điểm cộng đồng khởi xướng công kích khi nhân loại chúng ta không tậm chung. Ước chừng là trên dưới một ngày. Chúng ta đi thôi, mấy người ở thiên đông thương hành bọn họ cũng có thể đã nhận được mệnh lệnh trong thành đang chỉnh trang đội ngũ. Trong đại chiến, chúng ta chỉ là những hạt cát bỏ trong biển cả mà thôi, cố gắng hết sức của mình đi. Nếu là thực sự may mắn ở trong chém giết đột phá bình cảnh hoặc lĩnh ngộ được cái gì, thì coi như chúng ta mạo hiểm cũng đáng." Trương Khuê cuối cùng cười nhạt một tiếng, liền mang theo Hàn Lập quay lại trong thành, rồi trở lại trong khách sạn.

Quả nhiên thủ vệ trong khách sạn cũng đã nhận được mệnh lệnh truyền đến của An Viễn thành, phải lập tức xuất phát, tiến đến địa phương nào đó tụ tập chỉnh đốn và sắp đặt.

Cẩm bào nam tử cùng Kim Ngọc tông tu sĩ, cũng đã sớm được thỉnh đi từ trước rồi.

Trương Khuê cũng không chần chừ, lập tức ra lệnh một tiếng cho người của Thiên Đông thương hành, hơn hai trăm thủ vệ tất cả đều xuất phát.

Lúc này bên ngoài, trên ngã tư đường, đội ngũ quân đội tư nhân trong cả thành đều đã bị điều động, luyện thể sĩ chỗ nào cũng có. Chỉ là nhân số tuy đông nhưng xét về chỉnh thể thì không dũng mãnh được như thiên đông thương vệ đội. Chậm thì năm sáu người, lâu thì mấy chục người đi cùng một chỗ.

Qua một chút, có một đoàn người đi tới, gây ra sự chú ý rất lớn. trong đó có hơn năm mươi kỵ sĩ cưỡi trên độc giác cự lang, càng thu hút sự chú ý của mọi người.

Tọa kỵ này gọi là toan lang, là một trong vài loại chiến thú mà phàm nhân ở Linh giới thu phục được. Mỗi một con đều được bồi dưỡng tỉ mỉ từ nhỏ, đem dã tính diệt hết, lúc đó mới có thể cùng kỵ sĩ tiến hành phối hợp phát huy thực lực siêu thường, cho nên giá cả cũng không nhỏ.

Cũng chỉ có Thiên Đông thương hành tài đại khí thô mới có khả năng trang bị cho hộ vệ đội nhiều toan lang chiến thú như vậy.

Trên ngã tư đường tất cả mọi người đều chú ý tới quảng trường lớn gần đó. Nơi đây đúng là phía tường thành phải đối mặt với thanh sắc quần lang.

Nơi đó đã tụ tập mấy vạn thanh niên tráng hán, cùng một ít người phục sức khác nhau và đội ngũ luyện thể sĩ đứng rải rác trong đó. Trong đó cũng có người cá biệt cưỡi toan lang thú, nhưng hơn phân nửa những người này là kỵ sĩ của thiên đông thương hành, nhưng bất quá số lượng cũng không quá hai trăm. Ở bốn phía quảng trường, một đám binh sĩ được trang bị trọng giáp võ trang đang đứng duy trì trật tự.

Một gã trung niên mặc ngân sắc khôi giáp đứng ở một mặt quảng trường cùng một nho sinh và một tăng nhân đang to nhỏ điều gì, tựa hồ là người cầm đầu.

Hàn Lập nhìn thấy người này, ánh mắt dừng lại, hắn phát hiện đã từng gặp tên thủ vệ thống lĩnh kia khi vào thành môn.

Bên cạnh tăng nhân cùng nho sinh, tất nhiên là hai tu tiên giả là người của Diệu Âm môn thiếu chủ đang lĩnh mệnh đi kiểm tra đội ngũ. Cũng không biết ngân giáp trung niên có bổn sự gì, dưới tình hình này còn có thể lưu lại bên cạnh hai người.

Lúc này, người trung niên thấy mọi người cũng đã tập chung khá đầy đủ, hắn không nói hai lời mà trực tiếp phất tay.

Một gã binh sĩ lập tức đứng dậy, trong miệng phát ra liên tiếp các mệnh lệnh sớm chuẩn bị.

Mệnh lệnh đầu tiên là tất cả các kỵ sĩ có tọa kỵ ở đây được chọn lựa lúc trước mỗi người chỉ huy một đội ngũ kỵ binh. Tiếp theo, có một chiếc xa quy tiến vào quảng trường, trên xe có rất nhiều vũ khí, ngoài ra còn có chút ít khôi giáp, sau đó bắt đầu phân phát cho mọi người.

Về phần này, luyện thể sĩ khi nhìn thấy binh khí bình thường thì tất cả đều thờ ơ lạnh nhạt đứng ở tại chỗ.

Lúc này các binh lính đang chỉnh đốn hàng ngũ và phân binh khí cho mọi người. Hàn Lập cùng với quân đội tư nhân và các luyện thể sĩ tạm thời bị gác lại một bên, chưa ai nói tới.

Ngay lúc này, đám người tư nhân vệ đội cùng luyện thể sĩ đang cảm thấy khó hiểu thì bỗng nhiên ở ngoài thành truyền đến một tiếng sói tru thật dài, này tiếng khiếu thanh thê lương cực kỳ, tràn ngập một sự điên cuồng.

Hàn Lập nghe thấy vậy hai mắt nhíu lại, chưa suy nghĩ điều gì thì bên ngoài tường thành đã có vạn lang tề khiếu, tiếng sói tru vang vọng chín tầng trời.

Các luyện thể sĩ sắc mặt còn giữ được bình tĩnh nhưng đám phàm nhân lại thấy kinh hãi tột độ, chỉ cảm thấy đến trong thiên địa chỉ còn lại tiếng sói tru, còn lại không có thứ gì khác.

Nhưng này tất cả chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi. Ngay sau đó cũng truyền đến tiếng "phì phì" cùng tiếng thú rống lên kỳ quái.

Âm thanh tuy rằng không kinh hãi như vạn lang tề khiếu, nhưng khiến cho người nghe lạnh toát toàn thân, mồ hôi lạnh sau lưng ứa ra.

Lúc này đồng la treo trên đầu thành vang lên tiếng "đương đương" không ngừng, tiếp theo nghe được âm thanh ngân nga của một nam tử trong không trung truyền đến, âm thanh không lớn, nhưng rành mạch, tiến nhập vào trong tai mọi người:

"Cẩn thận, thú quần đã bắt đầuy tiến công!" Giọng nói này là của một bạch bào tu sĩ Trúc Cơ kỳ, chân đạp phi kiếm, đứng ở không trung lên tiếng thông báo. Lúc ấy, trong không trung không phải chỉ một người phát ra cảnh báo, mỗi một nơi trên không đều có một gã tu sĩ ngự khí huyền phù ở đó, tất cả đều phát ra âm thanh cảnh báo toàn bộ An Viễn thành

Nhất thời cả An Viễn thành xôn xao, quân đội đã sớm chấn chỉnh chờ phân phó, lệnh vừa phát ra, tất cả nhanh chóng xuất phát đi lên tường thành. Trên tường thành có lắp một chiếc cung rất lớn, hiện cũng lập tức có người đứng ở phía sau, chuẩn bị sẵn sàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi