PHÀM NHÂN TU TIÊN

"Huyễn thuật?" Hàn Lập vừa thấy cảnh này thì ngẩn ra. Nhưng lập hai tay áo hắn khẽ rung lên, lập tức mười thành kim sắc tiểu kiếm như cá giỡn nước bay ra. Sau khi chúng bay ra, chỉ trong mắt cả mười thành đã biến thành những thanh kim kiếm dài hơn một thước.

Hắn thầm thôi động kiếm quyết, phi kiếm liền biến thành một đạo quang ảnh mơ hồ, bay lượn xung quanh người hắn.

Lập tức kim quang phát sáng đầy trời, kiếm khí tung hoành. Trong bán kính mười trượng, tất cả quái thú đều bị chém thành từng mảnh nhỏ.

Máu tanh, mảnh thân thể văng tung tóe. Đám quái thú rống lên lại tràn đến.

Hàn Lập nhíu mày! Bất kể là cảm giác khi phi kiếm chém xuống hay là dựa vào những gì mình nhìn thấy, đám quái thú này giống như là có thật vậy, không hề giống với ảo ảnh. Khiến người ta không thể phát hiện được chỗ nào giả.

Trong lòng hắn hơi kinh nghi nhưng vẻ mặt vẫn không đổi. Đám phí kiếm của hắn vẫn bay xung quanh hắn, bảo vệ hắn nghiêm ngặt, không ngừng lại một khắc nào.

Lão đạo đứng trên lưng quái thú phía xa nhìn thấy vậy, trên mặ lại nở một nụ cười quỷ dị.

Quái thú bốn phía tựa như vô cùng vô tận, mà kiếm quang của Hàn Lập cũng sắc bén vô cùng, trong nháy mắt đã có đến mấy trăm con quái thú chết dưới kiếm hắn.

Bất quá những mảnh thi thể đám quái thú bị chém chết lại đều trôi nổi trên không trung, không hề rơi xuống khiến mùi máu tanh nồng trong không khí càng lúc càng đậm, cực kỳ gay mũi.

Một lát sau Hàn Lập bắt đầu có phát hiện có điểm không đúng. Con quái thú dưới chân lão đạo cũng gầm lên một tiếng. Tất cả những mảnh xác quái thú bị Hàn Lập chém chết lập tức biến thành những luồng sương mù dày đặc, tối đen tràn về phía Hàn Lập.

Mấy trăm đạo kiếm quang bốn phía xung quanh Hàn Lập thỉnh thoảng vẫn đẩy được hắc vụ ra nhưng dần dần vẫn bị dám hắc vụ cuốn lấy khiến tốc độ phi kiếm giảm xuỗng rõ rệt.

Cùng lúc đó, con quái thú kia đột nhiên nhoáng lên một cái, lặng lẽ biến thành một luồng hắc khí rồi chui vào trong hắc vụ ẩn nấp.

Ngay sau đó trong hắc vụ đột nhiên bắn ra hai đạo hồng ảnh dài ngoằng, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện mọt cách quỷ dị trước người Hàn Lập. Một đạo nhắm vào đầu, đạo còn lại nhỉ nhắm thẳng vào tim. Tốc độ nhanh hơn cả thiểm điện.

Nếu Hàn Lập không vận chuyển công pháp toàn thân, phát huy thần thông Minh Thanh Linh Mục tới tận cùng thì chỉ bằng thần thức cũng không thể phát hiện ra kịp công kích nhanh như vậy.

Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, không cần pháp bảo gì, kim quang lóe lên, hai cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy hai đạo hồng ảnh.

Nếu nhìn kỹ có thể thấy được hai bàn tay của hắn lúc này đã có màu kim sắc lóng lánh, chẳng khác nào cảnh tay dùng vàng ròng đúc thành cả.

"Bang Bang" Hai tiếng va đập vang lên. Hai cánh tay kim sắc đã bắt được hai cái lưỡi đỏ lòm. Một luồng cự lực dọc theo cánh tay bỗng truyền đến.

Nhưng đầu vai Hàn Lập chỉ thoáng run nhẹ một cái rồi lại trở lại bình thường, như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Nhìn thấy cảnh này, lão đạo liền cả kinh, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Phải biết rằng con quái thú này không những thiên phú huyễn hóa thần thông xuất thần nhập hóa mà lực lượng cũng vang danh trong Ảnh tộc. Vừa rồi cả tòa cự sơn hơn trăm trượng còn bị nó đánh bay, từ đó có thể thấy được nó có sức mạnh lớn đến mức nào.

Thế mà người thanh niên của nhân tộc trước mắt này, thoạt nhìn chẳng có gì đáng chú ý lại chỉ dùng hai tay đã có thể đỡ được hai cái lưỡi của nó. Hơn nữa bộ dáng còn có vẻ cực kỳ dễ dàng. Cái này cũng không thể không làm lão đạo bất ngờ.

Bất quá lão đạo cũng không lo lắng gì. Quái thú cũng không phải là loại chỉ biết cậy mạnh.

Quả nhiên hai cái lưỡi quái thú bị Hàn Lập bắt được, cố gắng kéo mà không suy chuyển liền đại phóng ra bạch quang, huyễn hóa thành hai con cự mãng đỏ lòm, hung dữ há miệng táp thẳng vào đầu Hàn Lập.

Hàn Lập chỉ thấy mười ngón tay chấn động, trong lòng bàn tay có cảm giác đang nắm một thức lạnh lẽo, trơn trợt vô cùng. Con cự mạng này có vẻ như đang muốn giãy ra.

Lam mang trong mắt đại phóng, hai cánh tay vàng rực rỡ của Hàn Lập nhoáng lên một cái đã biến thành hai màu đen trắng một cách quỷ dị. Lưng bàn tay màu đen hiện ra hư ảnh một tòa tiểu sơn màu bạc, đồng thời năm ngón tay cũng lớn lên gấp mấy gần.

"Phốc..." Máu tươi tung tóe. Bàn tay đó đã mạnh mẽ bóp đứt con cự mãng thành hai đoạn.

Trong khi đó cánh tay trong suốt như ngọc, năm ngón tay huyễn hóa thành năm bộ bạch cốt khô lâu, bắn ra một cách quỷ dị, cùng lao lên cắn xé mãng xà.

Năm bộ khô lâu chỉ hút một lúc thì thân hình mãng xà đã biến thành một con mãng xà khô quắt. Giống hệt nư đã bị hút sạch máu vậy.

Đây chính là kết quả của việc dung hợp Nguyên Từ thần sơn và Ngũ Tử Đồng Tâm Ma vào hai cánh tay.

Đây cũng là phương pháp tu luyện đặc biệt có ghi lại trong Bách Mạch Luyện Bảo quyết ghi lại.

Đem tứ chi luyện thành bảo vật. Quá trình tất nhiên là vô cùng lâu nhưng nếu dùng con đường dung hợp với một bảo vật có sẵn thì lại quá trình lại ngắn lại rất nhiều.

Kết quả của việc hắn dùng phương pháp này tu luyện chính là chẳng những áp súc được thần thông của hai bảo vật này lên hai cánh tay mà vì hai bảo vật đã dung hợp với hai tay mà điều khiển vô cùng dễ dàng, khi đối địch cũng làm gia tăng thực lực rất nhiều.

Hàn Lập lúc này mới đột nhiên phát động công kích, trong chốc lát đã tiêu diệt được hai con mãng xà do hai cái lưỡi huyễn hóa thành.

Lão đạo rõ ràng cũng không nghĩ tới kết quả như vậy. Lão còn đang kinh hãi, chưa kịp làm gì thì trong hắc khí liền truyền ra hai tiếng gầm rũ thống khổ dị thường. Hắc khi đột nhiên tách ra, quái thú nhoáng lên một cái đã lao thẳng ra ngoài nhưng thân thể nó bỗng trở nên mơ hồ rồi biến mất.

Không ngờ con quái thú này lại có thần thông ẩn hình.

Một lát tiếng thú gầm rú vang vọng xung quanh Hàn Lập khiến hắn không thể phát hiện chuẩn xác vị trí con quái thú.

Lúc nàym hai mắt của hắn lam quang lưu chuyển không ngừng quét qua khắp nơi nhưng vẫn không thể phát hiện ra vị trí con quái thú.

Gặp tình hình này nhưng Hàn Lập lại khẽ nở nụ cười.

Hai tay áo của hắn khẽ vung lên, lập tức từ trong ống tay áo hắn vang lên nhưng tiếng vo.vo. Sau đó vô số những điểm kim quang ào ào lao ra.

Nhưng kim sắc quang điểm này vừa bay ra ngoài liền điên cuồng biến lớn, trong nháy mắt đã hóa thành một đàn côn trùng, mỗi con phải lớn đến nửa thước.

Đúng là loại trùng mà Hàn Lập đã hao phí không biết bao nhiêu tâm tư bồi dưỡng - Phệ Kim trùng thành thục thể.

Đàn côn trùng bay ra chiếm hết khoảng khong gian xung quanh hắn. Khắp nơi xung quanh hắn đều có Phệ Kim trùng.

Chỉ trong chốc lát, quái thú đã va chạm với một con Phệ Kim trùng nên cũng phải hiện hình.

Chẳng đợi Hàn Lập thục dục, tất cả đám Phệ Kim trùng lập tức ào ào nhào tới, trong chớp mắt đã phủ kín con quái thú.

Quái thú phát những tiếng kêu gào thống khổ vô cùng sau đó xì một tiếng, thân thể khổng lồ liền biến thành một luồng hắc khí bỏ chạy.

Côn trùng bình thường gặp phải loại tồn tại không có thực thể này thì tất nhiên là không làm gì được.

Nhưng một cảnh không thể nói nên lời xuất hiện! Hắc vụ len lỏi qua các khe hỡ giữa những con Kim Trùng với nhau mà bỏ chạy nhưng những con côn trùng khủng bố này lại giương những cái vuốt lấp loáng kim quang ra, bắt chặt lên đám hắc vụ rồi điên cuồng há miệng cắn nuốt.

Bị hơn một ngàn con trùng lớn như vậy cắn nuốt, cho dù là đán hắc vụ kia rấtlớn nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị ăn mất hơn một phần mười.

Tiếng gào rú đau đớn liên tiếp từ trong hắc vụ truyền ra. Sương mù méo mó đi một lúc rồi trừ trong đột nhiên bắn ra mười con rắn màu vàng và bạc, mỗi con dài đến một trượng. Chúng há miệng nhanh chóng nuốt chửng hơn mười con trùng vào bụng.

Cái đầu rắn khẽ lắc lắc vài cái, hơn mười con kim trùng trong miệng rắn đã biến mất từ bao giờ.

Nhưng ngay sau đó, hơn mười con rắn lập tức rống lên rồi lăn ra đất giãy giụa. Trong nháy mắt lại hóa thành những luồng hắc vụ.

Từng con kim trùng từ trong luồng hắc vụ bay ra, lượn một vòng rồi lại nhào đến cắn nuốt đám hắc vụ.

Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy những con kim trùng này chẳng bị thương tổn chút nào.

Tiếp đó trong hắc vụ lại tiếp tục huyễn hóa ra rất nhiều loại thú chuyên đối phó với côn trùng nhưng bất kể là loại nào cũng không thể thương tổn được Phệ Kim trùng chút nào. Ngược lại trong giây lát đó lại còn bị cắn nuốt nhiều hơn. Tốc độ huyễn hóa ra của hắc vụ càng lúc càng chậm lại.

Từ lúc Hàn Lập thả đàn kim trùng ra đến lúc hắc vụ bị tiêu diệt chẳng qua chỉ trong thời gian mấy hơi thở thôi. Lão đạo đứng đằng xa, nhìn chằm chằm vào những con kim trùng, trên mặt dần lộ ra vẻ cổ quái dị thường: "Phệ Kim trùng, Phệ Kim trùng thể thành thục!" Lão đạo thì thào hai câu rồi không chút do dự vỗ một chưởng lên đỉnh đầu mình.

Hồng quan lóe lên, một đạo xích ảnh từ trong thiên linh cái bắn ra, xoay tròn một cái đã biến thành một đạo kinh hồngchói mắt, trong nháy mắt đã biến ra phía sau hơn trăm trượng, sau đó chớp lên vài cái đã biến mất vô tung vô ảnh.

Mà tại chỗ cũ chỉ còn một cái thây khô mà thôi. Một cơn gió nhẹ thổi qua, thi thể theo gió biến thành một tro bụi phiêu tán theo gió.

"ý!"Hàn Lập đang đứng tại chỗ đột nhiên kêu liên một tiếng, nhìn chằm chằm vào hướng đạo kinh hồng biến mất. Thần sắc ầm trầm bất định.

"Thậm chí cả bậc kỳ thú này cũng không để ý. Chẳng lẽ Phệ KIm trùng thể thành thục lại có danh tiếng lớn đến thế?"

Nghi hoặc một lúc rồi Hàn Lập quay đầu nhìn đám hắc vụ bị cắn nuốt gần như không còn. Hàn Lập sờ sờ cằm, bỗng nhiên nâng bàn tay vẫy một cái. Lập tức đám Phệ Kim trùng đằng xa bay lên, xoay tròn một vòng rồi thu nhỏ lại chỉ bằng hạt gạo, sao đó bay vào trong tay áo Hàn Lập.

Làm xong tất cả, Hàn Lập xoay người vừa định bay đi thì sắc mặt hắn đại biến, thân hình chớp lên vài cái, loạng choạng suýt nữa ngã từ trên không trung xuống.

"Làm sao có thể, sao thần thức ta lại hao tổn như thế, thiếu chút nữa làm tổn thương nguyên thần."

Hàn Lập vội vàng quan sát lại bản thân, sắc mặt đột nhiên sợ đến trắng bệch.

Lấy thần thức cường đại gần bằng Luyện Hư kỳ mà tiêu hao đến bảy tám phần, suýt chút nữa là không còn gì. Mà quá trình này lại yên lặng không một tiếng động. Hắn không hề phát hiện ra chút dị thường nào.

"Chẳng lẽ là..."

Hàn Lập là người thế nào chứ, gần như ngay lập tức hắn nghĩ đến khả năng vừa rồi hắn sử dụng Phê Kim trùng, sắc mặt khó coi trong lòng ẩn ước đã đoán ra phần nào.

Tay áo của hắn lại rung lên, một điểm kim quang trong tay áo hắn bay ra sau đó hóa thành một con Phệ Kim trùng, hai cánh phiến động, bay lượn xung quanh.

Hàn Lập lập tức kiểm tra thần thức. Một lát sau hắn liền kinh ngạc đến độ ngây ngẩn cả người.

Ngay sau khi hắn thả con Phệ Kim trùng kia ra, thần thức hắn tiêu hao tới mức độ có thể cảm nhận được tốc độ tiêu hao.

Tuy thoạt nhìn có vẻ không lợi hại nhưng đó chỉ là một con Phệ Kim trùng mà thôi. Nếu là cả trăm, cả nghìn thì sao. Thần niêm tiêu hao tới mức độ nào cũng có thể tưởng ra được.

Lấy Thần niệm cấp bậc Luyện Hư kỳ của hắn lúc này cũng tuyệt đối không thể chống đỡ được nửa khắc. Càng kinh khủng chính là trừ phi mình chủ động kiểm tra, nếu không thì không thể phát hiện ra mình tiêu hao thần niệm tới đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi