PHÀM NHÂN TU TIÊN

Hàn Lập mắt không chớp, ngóng kim long thải phượng trong không trung. Lực lượng ngang nhau trong lúc nhất thời khó phân cao thấp.

Chẳng lẽ cần đánh liên tục mấy ngày đêm, trở thành cục diện tiêu hao chiến?

Hàn Lập tâm niệm như điện, ánh mắt thu lại. Đánh giá hai người nữ tử áo bào trắng và Diệp Sở đang ngồi trong pháp trạn mà sắc mặt ngẩn ra.

Thiếu nữ hai mắt nhắm chặt, tay bấm tay niệm thần chú, ngũ sắc hào quang trên người quay cuồng liên tục. Thoạt nhìn không có bất kỳ dị thường, nhưng Diệp Sở vẫn không ngừng phun thanh quang rót vào cơ thể cô gái, da thịt nhan sắc cũng đã đại biến.

Ban đầu da thịt xanh biếc như mộc linh, nhưng giờ này đã trắng nõn như mỹ ngọc không chút tỳ vết.

Nàng ta hoàn toàn biến thành một đại mỹ nữ thiên kiều bá mị, khuôn mặt trái xoan, mắt phượng long lanh, bộ dáng chỉ khoảng mười tám tuổi.

Tựa hồ cảm ứng được ánh mắt Hàn Lập đang nhìn chăm chú, nàng ta lạnh lùng thoáng liếc nhìn một cái, ánh mắt dường như băng hàn dị thường không chút cảm tình.

Nhận thấy nàng ta có một chút tức giận, Hàn Lập đành cười rồi lập tức quay đầu đi.

Đúng lúc này, từ không trung truyền đến từng tràng âm thanh vang vọng khó nghe.

Hàn Lập trong lòng rùng mình, hướng nhìn lên không trung.

Trên không trung tình hình đại biến, cơn lốc đang biến ảo thành lam sắc linh quang, vô số đóa băng liên rất lớn trong suốt nở rộ ra. Một cỗ cực hàn chi lực tinh thuần trong nháy mắt gia nhập vào trong tràng tranh đấu.

Cỗ cực hàn này cùng hoả diễm hòa vào nhau, tựa hồ không chút bài xích nhau mà ngược lại hai loại lực lượng có tính chất trái ngược này còn ẩn ẩn hỗ trợ lẫn nhau, uy lực tăng lên gấp bội phần.

Nhất thời hỏa diễm cùng lam sắc băng liên đan vào nhau trải rộng hơn phân nửa khoảng không trước mắt, đem lôi điện lực áp lui về phía sau.

Thải phượng không biết thi triển công pháp thần kỳ gì mà đem phong lực biến ảo thành băng hàn chi lực nên trong trận chiến đã chiếm thế thượng phong.

"Hắc hắc, ngũ hành chuyển hoán, chúng nguyên quy nhất! Rốt cục ngươi thi triển âm dương hóa cực quyết? Tốt. Khá lắm, cuối cùng ta đã chờ đến ngày này." Hoàng kim cự long mắt thấy đã chống đỡ nổi nhưng cũng không kinh hoảng thất thố, ngược lại trong miệng phát ra tiếng người, sau đó cất tiếng cười to, tỏ ra vui vẻ dị thường.

"Ngươi biết công pháp này?" Thải phượng thân hình ngưng trọng, trong miệng cũng truyền ra thanh âm kinh nghi.

Đúng là tiếng của thiếu nữ áo bào trắng.

Nhưng cự long căn bản không trả lời Thải phượng, ngược lại từ miệng truyền ra thanh âm chú ngữ đinh tai nhức óc. Một màn quỷ dị xuất hiện làm cho người ta phải giật mình.

Kim quang trên thân hình khổng lồ của cự long bỗng nhiên rút đi, ngược lại biến thành huyết hồng chi sắc. Lập tức cự long hé miệng phun ra một cột máu lớn.

Cột máu này vừa tiếp xúc không khí lập tức xoay tròn rồi ngưng tụ thành cự kiếm dài hơn mười trượng.

Kiếm này toàn thân màu đỏ, thân kiếm nồng đậm huyết tinh khí tuôn ra, khiến người ta cảm thấy khó chịu vô cùng.

"Huyết Tinh Ma Ha Kiếm, Linh Bảo này sao lại rơi vào tay các ngươi! Chẳng lẽ do ngươi đã tính toán sẵn?" Vừa thấy hình thái kiếm này, Thải phượng kinh hãi kêu tên, nhưng lập tức cũng nhớ tới cái gì, lập tức thất kinh, hai cánh mở ra sẽ bay khỏi nơi đó.

"Hiện tại muốn chạy cũng đã muộn!" Trong miệng cự long truyền ra thanh âm lạnh băng, thân hình lập tức bổ nhào về phía trước, rồi bỗng nhiên thu nhỏ lại nhiều lần, hóa thành một đạo huyết quang dài hơn một trượng nhập vào trong huyết kiếm.

Lập tức kiếm này chấn động hướng xa xa chém về phía Thải phượng trong hư không.

Huyết quang nhàn nhạt chợt lóe, một đạo huyết ảnh dài hơn trăm trượng chém trên người Thải phượng, tốc tốc cực nhanh khiến Thải phượng không kịp phản ứng.

Một tiếng phượng minh kinh sợ vang lên, thân thể to lớn của Thải phượng nhìn như bình yên vô sự, nhưng là một hư ảnh Huyết Phượng lớn khoảng vài thước lại bị kiếm ảnh từ trong thân thể Thải phượng chém ra. Sau đó huyết sắc kiếm ảnh bỗng nhiên cuộn về phía sau, hóa thành huyết sắc quang hà đem Huyết Phượng hư ảnh bao vào trong đó rồi nhanh như chớp bắn về phía sau, trở về trong huyết kiếm.

Huyết kiếm hào quang tỏa sáng, phát ra ông minh trầm thấp.

Tiếng phượng kêu đau đớn, thân hình Thải phượng nhất thời hóa thành nhiều điểm linh quang tán loạn trong không khí, chỉ có một ít huyết quang theo linh quang rơi xuống trong chớp mắt nhập vào thân thể thiếu nữ.

Thân thể Diệp Dĩnh run lên, nàng mở to hai mắt. Ánh mắt tràn đầy nét hoảng sợ dị thường khó tin.

"Thiên phượng huyết, chân linh chi huyết của ta bị kiếm này hút đi hơn phân nửa." Thanh âm thiếu nữ có chút khàn khàn. Trên mặt đã không còn vẻ thong dong nữa.

"Thiếu chủ không cần kinh hoảng. Thiên phượng huyết cũng không phải bị cướp đi mà hiện tại chẳng qua tạm thời là bị kiếm này vây khốn mà thôi. Cho dù Lũng gia lấy Nguyên Thần quán chú chân long huyết tiến vào kiếm này nhưng muốn chân chính cướp lấy hòa hợp cùng linh huyết cũng không thể thành công ngay được. Chỉ cần đoạt được kiếm này là có cơ hội lấy lại, thậm chí nói không chừng có thể đoạt luôn chân long huyết mạch của đối phương." Diệp Sở đã đình chỉ phun ra linh quang, ánh mắt phát lạnh điềm nhiên nói.

"Đúng vậy, ta bây giờ còn có thể cảm ứng được sự tồn tại của linh huyết. Đối phương thực chất còn chưa đắc thủ, chúng ta đi lên đoạt được kiếm này. Hàn huynh, ta biết ngươi không phải tu sĩ Hóa Thần bình thường. Lần này chỉ cần ngươi giúp ta đoạt lại linh huyết, về sau Diệp gia nguyện ý thay ngươi làm bất cứ chuyện gì nếu đủ khả năng để báo đáp lại ân tình." Thiếu nữ áo bào trắng nghe Diệp Sở nói vậy, rốt cục khôi phục tinh thần, khuôn mặt trầm ngâm một chút rồi quay đầu hướng Hàn Lập đề nghị.

Diệp Sở nghe vậy ngẩn ra, Hàn Lập nhíu mày, hơi do dự một chút.

"Đạo hữu không nên vọng tưởng Lũng gia sẽ thả cho ngươi rời đi. Nếu chúng ta thất thủ bị giết, ngươi tuyệt không thể tránh khỏi bị đối phương đuổi giết. Huống hồ, vừa rồi rõ ràng ngươi đứng cùng ta, cho dù thật có thể may mắn chạy thoát về đến Nhân Tộc thì về sau Lũng gia cũng sẽ không bỏ qua ngươi. Chỉ có nhờ Diệp gia chúng ta che chở, mới có thể bình yên vô sự." Ánh mắt Diệp Sở chợt lóe, mặt không chút thay đổi nói.

"Tại hạ đâu còn lựa chọn nào khác?" Hàn Lập đứng sờ sờ cằm, có chút bất đắc dĩ nói.

"Hàn huynh cần gì phải miễn cưỡng như vậy, Nhân Tộc không biết bao nhiêu tu sĩ muốn đặt quan hệ cùng Diệp gia chúng ta đó." Thiếu nữ áo bào trắng cười nhẹ một tiếng, lập tức thân hình khẽ động hóa thành một đoàn kim quang bay lên trời. Diệp Sở cũng hóa thành đạo thanh hồng theo sát phía sau.

Trên người nàng ta linh quang lưu chuyển, nhan sắc da thịt lại biến thành màu xanh biếc, từ xa nhìn lại trông giống rất mộc linh.

Hàn Lập phát ra thanh quang rồi cũng bay về phía huyết kiếm trên trời.

Bởi vì kim long Huyết Phượng biến mất, lôi điện trên bầu trời rồi băng liên, bạch diễm tất cả đều tiêu tán không còn, bầu trời lại trở lại với màu xanh ngắt vốn có.

Trên bầu trời huyết kiếm cực lớn đang trôi nổi, đây cũng là nét khác biệt duy nhất so với khi chưa xảy ra đại chiến.

Hàn Lập tất nhiên biết rất rõ đối phương chắc chắn sẽ không làm cho bọn họ dễ dàng ra tay như vậy. Quả nhiên ba người vừa mới phóng lên, thì không gian hai bên của huyết kiếm dao động, ngân quang đại phóng, hai gã tu sĩ trung niên hiện ra.

Hai người mặc một thân cẩm bào, đầu buộc khăn tím, thần sắc lạnh lùng nhìn phía ba người.

"Lũng Vũ, Lũng Lân! Là hai ngươi". Vừa thấy hai người quỷ dị xuất hiện, đồng tử trong đôi mắt Diệp Sở co rụt lại, hô lên tên hai người.

Thiếu nữ áo bào trắng trong lòng khẽ động, độn quang cách huyết kiếm hơn trăm trượng thì ngừng lại, tiếp theo đem thần niệm đảo qua người hai tên tu sĩ trung niên trong lòng cả kinh.

"Thế nào? Sở tỷ tỷ nhận ra hai người này ư."

"Hơn ngàn năm trước ta cùng hai người này đều là cảnh giới luyện hư sơ kỳ, trong tụ hội của chân linh thế gia có gặp qua một lần. Hai người này am hiểu thuật dưỡng quỷ khu ma, cũng không phải là tu sĩ bình thường. Lũng gia phái bọn họ đến thì xem ra việc quyết lấy Thiên Phượng huyết của thiếu chủ thật đúng là do tình thế bắt buộc." Diệp Sở sắc mặt âm trầm nói.

"Thuật dưỡng quỷ khu ma, quả thực là rất khó đối phó" Thiếu nữ áo bào trắng trong lòng cũng chìm xuống.

"Ban đầu, huynh đệ chúng ta cùng không biết Diệp gia phái vị cao nhân nào đến Mộc Tộc nằm vùng, nguyên lai là Sở tiên tử. Năm đó, tiên tử uy danh như mặt trời giữa trưa lại đột nhiên mai danh ẩn tích, huynh đệ chúng ta đã cảm thấy có chút kỳ quái. Hiện tại đạo hữu tu luyện tới luyện hư đại thành cảnh giới, thì có thể thấy được tiên tử ở Mộc Tộc đã có chút kỳ duyên." Hai người bốn đạo ánh mắt đảo qua người Diệp Sở, một người trong đó cười hắc hắc nói, tên còn lại không nói gì, nhưng thần tình là có vẻ bất thiện.

"Thời gian ngàn năm thấm thoắt đã qua, nhị vị đạo hữu cũng đã tu tới Luyện hư trung kỳ, như vậy cũng rất nhanh rồi. Nhưng lúc này, hai người lại ra tay đối với Thiếu chủ chúng ta, quả thực lá gan cũng quá lớn." Đôi lông mày Diệp Sở nhíu lại, không khách khí nói.

"Ha ha, Thiếu chủ nhà ta sắp đại công cáo thành, thu nạp đủ long phượng chân huyết, việc tiến vào Hợp Thể chỉ là chuyện sớm muộn, nên tiên tử nói những lời thừa này làm gì." Tên trung niên kia đắc ý cười ha hả.

"Bản "âm dương lưỡng cực quyết" có phải các ngươi cố ý bán cho ta. Nếu không cho dù có Huyết Tinh Ma Ha Kiếm thì thiên phượng huyết như thế nào lại dễ dàng bị tách ra như thế." Thiếu nữ áo bào trắng trong mắt hàn quang chợt lóe, bỗng nhiên hướng hai người lớn tiếng hỏi.

Vừa nghe lời này, hai gã Lũng gia tu sĩ liếc mắt nhìn nhau, lập tức một người cười lên ha hả.

"Hãy bớt nói nhảm đi! Lúc này, nhị vị đừng nghĩ quấy nhiễu thiếu chủ ta."

Hai người này căn bản không nghĩ tới việc trả lời.

"Thiếu chủ, động thủ đi, đừng nhiều lời vô ích." Diệp Sở hừ lạnh một tiếng nói. Lập tức trên người thúy mang chợt lóe, từng vòng lục quang từ trên người tuôn ra, bên trong bóng cây bụi hoa như ẩn như hiện.

Nàng ta hai tay bấm niệm pháp quyết, lục quang nháy mắt phóng lên cao, nhắm thẳng hai người phía đối diện.

Hai người Lũng gia thấy vậy, cơ hồ tay áo cùng rung lên xuất ra một quyển xích hồng sắc cổ thư và một cuốn hắc hoạ.

Một người khẽ nhấc tay ngưng trọng điều khiến huyết thư.

Huyết thư lật chuyển vài trang, vô số huyết sắc phù văn xuất hiện, lập tức hóa thành vài đạo xích hồng ma ảnh, hướng không trung hé miệng phun ra từng đạo huyết quang đánh về phía thanh quang đang chụp xuống.

Một gã trung niên tu sĩ khác cũng đang thúc giục pháp quyết, cuốn hắc hoạ từ từ mở ra, mặt trên sương mù lan tràn, một cỗ hắc phong gào thét cũng bay thẳng tới chỗ thanh quang.

Huyết quang hắc phong đan vào nhau, hùng hổ đánh lên thanh quang, tiếng nổ vang tràn ra bốn phía, tiếng động ầm ầm không ngừng vang vọng.

Thiếu nữ áo bào trắng thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, hai tay lật chuyển, một bàn tay tế ra một cây Kim Đao, kim quang chói mắt. Tay kia lại hiện lên một viên hoàn thuý lục.

Hai tay vung lên, hai đồ vật này đồng thời bắn ra khoảng không phía đối diện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi