PHÀM NHÂN TU TIÊN

Một tiếng nổ càng lớn hơn vang lên, vô số kim mang phóng ra mãnh liệt từ trên thạch đôn.

Nhưng Hàn Lập mặt hơi biến sắc, sau khi tay vừa thu trường kiếm lại, thạch đôn lại một lần nữa xuất hiện toàn vẹn không tổn hao gì.

Thanh Trúc Phong Vân kiếm sắc bén dị thường, vậy mà cũng không có cách nào làm tổn hại đến vật ấy mảy may.

Mắt Hàn Lập chợt lóe sáng, hất vạt áo về phía thạch đôn, đột nhiên một đám hỏa cầu màu bạc bay ra.

Sau một tiếng vang nhỏ, hỏa cầu bọc lấy thạch đôn vào giữa, và phát ra những tia lửa nổ lách tách.

Nhưng thạch đôn vẫn lặng lẽ nằm đó, không hề có bất cứ biến đổi nào.

Nhưng thần niệm của Hàn Lập vừa lướt qua bề mặt của thạch đôn, trên mặt ngược lại hiện ra một tia vui mừng.

Hắn cũng không đi đâu nữa, trực tiếp khoanh chân ngồi ngay bên cạnh thạch đôn, hai tay bắt quyết, thôi động Phê Linh Thiên Hỏa tiếp tục luyện vật ấy. Từ giữa hai tay, một nguồn linh lực tinh thuần không ngừng truyền vào trong ngân sắc hỏa diễm. Cứ như thế, thời gian từng chút một trôi đi, đã qua đi một ngày một đêm.

Đột nhiên Hàn Lập khẽ quát một tiếng, ngân diễm liền trở lại thành một con hỏa điểu bay trở về, sau khi xoay quanh một vòng, liền biến mất vào trong tay áo. Hàn Lập lúc này đã đứng dậy, một lần nữa tiến đến trước thạch đôn, bắt đầu chăm chú nhìn.

Nhìn một cái, thạch đôn hầu như giống như trước, không có gid dị thường. Nhưng trong con mắt của Hàn Lập, dưới làn ánh sáng xanh, bề mặt đã có chút dấu vết tan chảy, nhưng dấu vết rất nhỏ hầu như mắt thường không thể nhận ra được. Theo như tính toán của hắn, nếu như thật sự làm tan chảy hoàn toàn vật này, không có thời gian mười năm thì căn bản là đừng nghĩ đến. Nhưng Hàn Lập không những không buồn bã mà lại vui mừng!

Đối với những người tu luyện như bọn họ, thời gian mười năm căn bản không là gì cả, nhưng vật này kì lạ như vậy, chắc chắn là một dị bảo.

Tên Bảo Quang tôn giả kia không biết làm sao mà phát hiện ra vật này. Với thần thông của hắn đương nhiều đừng hòng động vào vật này, chắc là đánh dứt khoát lấy vật này làm trung tâm, liền mở ra gian động phủ ở đây. Định sau này sẽ nghĩ cách xử lí. Hàn Lập chớp mắt đã đoán ra được bảy tám tám phần hành động lúc đầu của tên Lam giao, tuy nhiên làm thế nào đem được vật này đi đúng là một chuyện phiền toái.

Dù sao vật này cũng nặng như thế, nếu cho vào trữ vật trạc, sợ rằng sẽ lập tức đè nát không gian trữ đồ. Đành chỉ có thể dựa vào cơ thể mang vật ấy đi.

Nhưng hắn sợ rằng cho dù vận hết Phạm thánh chân ma công, một lần cũng chỉ có thể đem đi một phần ba. Nếu không đến độn quang cũng không thể điều khiển lên được. Hàn Lập nhìn thạch đôn, trầm ngâm hồi lâu.

Tay áo vừa tung lên, ù ù tiếng xé gió, hai đóa kim hoa bay ra từ tay áo, sau khi xoay vòng một cái, liền biến thành hai con Mẫu Chỉ đại kim sắc giáp trùng, chính là Phệ Kim Trùng đã trưởng thành.

Mồm kêu lên một tiếng, Phê Kim Trùng lập tức bay đến trên thạch đôn, từ hai hướng khác nhau bắt đầu nuốt từ trên xuống dưới. Hàn Lập không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cử động của Phệ Kim Trùng.

Tuy Phệ Kim Trùng có tiếng là vô vật bất phệ, nhưng thạch đôn này kì lạ như vậy, cho nên hắn cũng không nắm chắc được bao nhiêu, không biết con trùng này có thể phát huy tác dụng hay không. Nhưng lát sau sự lo lắng trong lòng Hàn Lập đã không cánh mà bay.

Phệ Kim Trùng tuy tốc độ nuốt rất chậm chạp, nhưng qua một lúc, hai cái hố nhỏ quả thực xuất hiện trên thạch đẳng.

Quả nhiên là có thể cắn được vật này.

Hàn Lập trong lòng mừng rỡ.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, hai con Phệ Kim Trùng cánh run lên hai tiếng "phạch phạch" từ trên thạch đôn rớt xuống, phát ra âm thanh lớn như tiếng nặng rơi xuống đất. Hàn Lập giật mình, một lúc lâu sau hắn mới giơ tay, kim quang chợt lóe, hút Phệ Kim Trùng vào trong tay. Kết quả phát hiện Phệ Kim Trùng vừa vào trong tay thì vô cùng nặng, vượt xa so với trọng lượng thông thường của linh trùng. Hàn Lập chớp mắt, không giấu được sự kinh ngạc.

Nhưng may mà con trùng này ngoài quá nặng ra, tất cả những cái khác vẫn bình thường, hai cánh và cơ thể vẫn động đậy không ngừng. Hàn Lập chăm chú nhìn con trùng, hơi trầm ngâm một chút liền hiểu ra sự tình.

Hiển nhiên là với sự đặc biệt của chất liệu thạch đôn, cho dù là Phệ kim trùng cũng không thể tiêu hóa ngay được, cho nên một lần nuốt quá nhiều thì lập tức vượt qua cực hạn. Xem ra phải qua một quãng thời gian, mới có thể hồi phục lại bình thường.

Sau khi hiểu rõ, Hàn Lập thu hai con Phệ kim Trùng lại, nhưng trong tay áo lại bay ra hai con linh trùng.

Cũng nuốt cắn như thế, sau một chút thời gian, hai con Phệ Kim trùng cũng không thể chịu được thể trọng của chính mình mà rơi xuống đất, lại được Hàn Lập thu lại. Nhưng lần tiếp theo bay ra từ trong tay áo ngược lại đã là bốn đóa kim hoa.

Hơn nửa ngày sau, sau khi hàng nghìn con Phệ kim trùng được thả ra rồi thu vào, thạch đôn trước mặt đã bị Phệ kim trùng nuốt đi mất khoảng một phần mười, nhưng cũng vì vậy thành công phân thành được ba khối lớn. Nhìn ba khối to nhỏ gần như nhau, Hàn Lập hài lòng gật gật đầu.

Hai tay bắt quyết, trên người lại phóng ra kim quang, đồng thời sau lưng một vầng sáng kim sắc hiện lên, chớp mắt lại biến thành một đạo hư ảnh kim sắc ba đầu sáu tay. Hàn Lập vừa cúi người, dưới sức lực của hai cánh tay, cuối cùng từ từ ôm nhấc được một trong ba khối đá lên.

Tuy giống như bị một ngọn núi nhỏ đè lên người, nhưng với trọng lượng này đã có thể miễn cưỡng điều khiển độn quang để đi. Hàn Lập nhếch mép, đặt vật trên tay xuống, cẩn thận xem xét lại những chỗ còn lại của động phủ một lần, xem xem còn có những thứ thú vị khác không? Kết quả ngoài một số vật liệu đặc biệt của biển và linh thạch ra thì không còn thứ khác đáng chú ý nữa. Hàn Lập cũng không thất vọng gì, sau khi lấy tất cả mọi thứ, lại quay trở về đại sảnh.

Lần này, hắn đem hai trong ba khối của thạch đôn, lần lượt ôm đến một chỗ cực kì bí mật trong động phủ, sau đó bố trí một ảo trận để che giấu chúng. tiếp đó, hắn liền ôm khối cuối cùng lên, bay ra khỏi cửa động phủ.

Khi Hàn Lập xuất hiện một lần nữa trên mặt biển, sau lưng linh quang phóng ra, hư ảnh Thanh Điểu Thái Phụng vừa chớp, Phong lôi sí hiển hiện ra.

Hai cánh vừa đập, hắn liền biến thành một đạo tinh tuyến phóng ra, chớp mắt đã biến mất ở cuối chân trời.

Vật ở trong tay quả thật nặng vô cùng, cho dù là dùng đến cực tốc thần thông Phong Lôi sí, nhưng cứ bay được mấy canh giờ Hàn lập lại phải dừng lại để hồi phục thể lực, sau đó mới có thể tiếp tục lên đường.

Ba ngày sau, Hàn Lập một lần nữa về tới động phủ Hắc Ẩn sơn mạch, không nói lời nào đem khối đá đặt vào trong mật thất.

Thời gian hai ngày còn lại, Hàn Lập cũng không vội rời khỏi động phủ, chỉ ở trong mật thất dùng những phương pháp khác kiểm tra khối đá vừa chiếm được.

Kết quả vật liệu này ngoài cứng rắn vô cùng ra, bất luận tấn công bằng băng phong, sấm sét hay ma khí ăn mòn. đều không làm nó có bất cứ tổn hại nào. Còn đốt bằng các loại hỏa diễm, ngoài Phệ Linh Thiên Hỏa ra, các loại hỏa diễm khác bao gồm Nguyên Anh Chi Hỏa của hắn, đều giống nhau không thể làm nó bị tan chảy mảy may. Đương nhiên, tác dụng của Phệ Linh Thiên Hỏa đối với khối đá cũng cực kì bé nhỏ.

Đây chính là vật liệu tốt nhất để luyện chê bảo vật phòng ngự thượng đẳng, nhưng với trọng lượng của nó, nếu như đem luyện thành một bảo vật mang tính tấn công tương tự như Nguyên Từ sơn, có lẽ uy lực cũng vô cùng kinh người.

Sau khi kiểm tra xong, Hàn Lập lập tức có suy nghĩ như vậy. Về phần rốt cuộc sẽ xử lí như thế nào, đương nhiên còn cần phải suy nghĩ kĩ lưỡng thêm.

Nhưng Hàn Lập trong lòng bỗng giật mình, đột nhiên kiểm tra những con linh trùng đã nuốt thứ vật liệu này đang nằm trong Linh thú hoàn. Hắn không khỏi giật mình.

Hàng nghìn con Phệ kim trùng trưởng thành không biét từ lúc nào rơi vào trạng thái ngủ, bộ dạng giống như sắp tiến hóa một lần nữa.

Kim trung của hắn đã trưởng thành rồi, nếu như lại tiến hóa thêm nữa, có vẻ chỉ có thể là tình trạng phát sinh biến dị.

Hàn Lập đương nhiên mừng rỡ cực độ.

Nhưng như vậy, sử dụng thạch liệu đặc biệt này như thế nào, có vẻ càng khó quyết định hơn.

Sau khi lưỡng lự nửa ngày, cuối cùng Hàn Lập vẫn quyết định đợi xem những con Phệ kim trùng này sau khi tiến hóa có biến đổi gì, sau đó mới suy nghĩ đến việc này.

Thời gian hai ngày chớp mắt trôi qua.

Ngày thứ ba, cũng chính là thời hạn bảy ngày mà hàn Lập đã hẹn với hai yêu thú đầu trâu.

Kết quả vừa sáng sớm, không những hai yêu quái này tới bên ngoài động phủ, mà cả Kim Mao cự viên và con Dã trư khổng lồ cũng xuất hiện ở đó.

Những con yêu quái này nhìn về phía hà quang màu xanh bên ngoài động phủ của Hàn Lập, trong mắt mang vẻ sợ hãi. Tất cả đều im lặng chờ đợi, không dám có chút ồn ào.

mãi cho tới gần buổi trưa, thanh hà mới dần dần tan biến như bọt biển, để hiện ra một cánh cửa đá lớn cao hơn hai mươi trượng. Sau tiếng "ầm ầm", thạch môn tự động mở, lộ ra một thông đạo phát ra ánh sáng trắng.

"Vào đi!". Một giọng nói lạnh lùng truyền ra từ trong thông đạo.

Mấy tên yêu quái trong lòng giật mình, nhưng cũng không dám cãi lời lần lượt đi vào trong thông đạo. dương nhiên trừ thú đầu trâu ra, những con yêu quái khác đều phải thu nhỏ hình dạng lại mấy lần, mới có thể tiến vào trong thạch môn.

Sau một lúc, trong một gian thạch thất trong động phủ, Hàn Lập ngồi trên một thạch đôn, từ trên cao nhìn xuống bốn con yêu quái trước mặt, ánh mắt dừng lại lâu hơn một chút trên người con Kim Mao cự viên.

"thịch" một tiếng!

Hàn Lập không đợi mấy con yêu quái mở miệng nói, vung tay áo lên một cái, một vật đột nhiên bay ra, rơi xuống mặt đất. Đó là một cái đầu giao long màu xanh rất lớn. Vừa trông thấy vật này, mấy con tiểu thú yêu tinh cả kinh.

"Đây chính là thủ cấp của Bảo Quang tôn giả. Nay tên này đã chết, giao dịch giữa các ngươi và hắn ban đầu đương nhieu hủy bỏ. Các ngươi đã tới đây đúng hẹn. Mấy ngày qua chắc cũng đã suy nghĩ xong rồi, đồ vật có mang đến hay không?". Hàn Lập hỏi với khẩu khí không cho phép cự tuyệt.

Nhìn chiếc đầu giao long xanh lè trước mắt, mấy con yêu quái lập tức nhìn ra khí tức của yêu thú cấp tám còn sót lại. Tên nào cũng chột dạ.

"Vãn bối đâu còn sự lựa chọn nào khác! Chúng vãn bối đích thực đã đem đến thứ mà tiền bối cần". thú đầu trâu và ba con thú khác sau khi nhìn nhau, thì miễn cưỡng cười trả lời.

"Rất tốt, Mộc Linh Hoa mà các ngươi cần, ta cũng đã chuẩn bị rồi. Chỉ cần làm ta hài lòng, sẽ lập tức giao cho các ngươi". Hàn Lập lạnh nhạt nói, sau đó ấn một tay vào trữ vật trạc.

Sau khi một đám bạch quang lóe lên, một chiếc hộp ngọc lớn hình chữ nhật hiện ra trên tay.

Vừa mở chiếc hộp, một làn hương hoa thơm ngào ngạt phả vào mặt. Trong hộp đầy những chiếc chuông vàng to bằng ngón cái, cái nào cũng sáng rực rỡ, ước chừng có khoảng trên trăm chiếc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi