PHÀM NHÂN TU TIÊN

"Chân lân bản nguyên là do ta phá huỷ nhưng lai lịch của phụ thân nọ thì hình như các ngươi cũng biết chút a."

Hàn Lập thần sắc thản nhiên, không có trực tiếp trả lời yêu cầu của nam tử họ Khuê mà hỏi lại một câu. Nghe Hàn Lập nói như thế thì nam tử họ Khuê và Tiêm Tiêm sắc mặt đều hơi biến đổi, không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

"Hàn huynh có gì nghi hoặc sao, không ngại thì nói ra một chút!"

Tiêm Tiêm trầm mặc một chút rồi mới chậm rãi nói.

"Không có gì, chính là thứ này lúc sắp chết thì tự xưng là hoá thân của Thiên ngoại Ma quân. Đối với việc này, không biết nhị vị thấy thế nào?"

Hàn Lập ra vẻ nhẹ nhàng bâng quơ hỏi.

"Thiên ngoại Ma quân!"

"Không có khả năng!"

Lúc này đây, Tiêm Tiêm cùng nam tử họ Khuê há miệng kinh hồ, đồng thời còn lộ ra vẻ kinh sợ.

"Nga, Thiên ngoại Ma quân hôm nay ta lần đầu tiên nghe nói đến nhưng xem ra nhị vị đạo hữu biết về nó. Chẳng biết có thể nói cho Hàn mỗ biết một phần hay không?"

Hàn Lập nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng bức tới hai người.

Nam tử họ Khuê hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm tình bất định, tựa hồ không có hứng thú tiếp lời mà Tinh Tộc nữ tử thì do dự một chút rồi hé miệng giải thích:

"Thiên ngoại Ma đầu thì chắc là Hàn huynh đã biết! Thiên ngoại Ma quân chính là đỉnh giai tồn tại trong Thiên ngoại ma đầu. Hoá thân của chúng nó thi có ngàn vạn, ngay cả tồn tại cấp độ Chân linh vào lúc độ kiếm mà bị bậc Ma quân này xâm nhập tâm thần, nhất thời vô ý đều có thể bị ma hoá mà trở thành khôi lỗi."

"Ngay cả Chân linh cũng không thể tránh được!"

Hàn Lập vừa nghe được lời này thì ánh mắt trầm xuống.

"Không chỉ là Chân linh mà nghe nói ngay cả Chân tiên mà đụng tới Thiên ngoại Ma quân thì cũng có thể bị ma hoá. Đương nhiên việc này cũng chỉ là nghe nói đến, cụ thể có thật hay không thì cũng không có ai thấy qua nhưng thật ra Hàn huynh nói là Chân lân bản nguyên bị Thiên ngoại Ma quân khống chế phụ thân có đúng không?"

Tiêm Tiêm trước tiên cười khổ một tiếng, lại nhịn không được hỏi lại một câu.

"Như thế nào, Tiêm tiên tử cho rằng tại hạ hư ngôn."

Hàn Lập sau khi nghe được lai lịch của Thiên ngoại Ma quân thì hoảng sợ, tự nhiên tâm niệm chuyển động nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc trả lời.

"Tiểu muội đâu dám nghĩ thế, chẳng qua việc này không phải là nhỏ nên mới không thể không hỏi."

"Ta lại cho rằng lời của Hàn huynh có tới hơn phân nửa là thực."

Không chờ Tiêm Tiêm nói gì, nam tử họ Khuê đứng một bên ánh mắt âm trầm mặt không chút biểu tình ngắt lời nói.

"Khuê đạo hữu nói vậy là có ý tứ gì?"

Không riêng Hàn Lập có chút ngoài ý muốn mà Tiêm Tiêm cũng mở to đôi mắt đẹp nhẹ hỏi.

"Hừ, không cần giải bộ hồ đồ. Ta không tin ngươi không phát hiện ra chỗ quái dị của Chân lân bản nguyên này. Ngươi hẳn rất rõ ràng. Chân lân bản nguyên nếu là Linh căn do thiên địa sinh ra thì không thể bị tồn tại bình thường phụ thân khống chế. Cho dù bản tôn của ta và ngươi cũng tuyệt không có khả năng này. Hơn nữa thứ này lúc trước có nói là đã diệt sát mấy người như bọn ta hẳn là cũng không phải nói dối."

Nam tử họ Khuê lãnh đạm trả lời.

"Cho dù như thế đi nữa thì nó làm sao biết được việc Chân linh chi huyệt cùng Chân lân bản nguyên."

Tiêm Tiêm lắc đầu phản bác nói.

"Điểm ấy không khó phán đoán cho lắm. Có thể khi hoá thân của Thiên ngoại Ma quân này đã xông vào thế giới này, trong lúc vô ý thôn phệ một gã giống như ta và ngươi năm đó chạy thoát nên biết được việc ở nơi này. Cũng có thể thật sự là trùng hợp, trước tiên vào nơi đây khống chế Chân lân bản nguyên, sau đó mới thông qua việc thôn phệ kẻ khảc mà biết chuyện của bọn ta."

Nam tử họ Khuê âm u nói.

"Như thế mà nói thì cũng có vài phần có thể. Bất quá liệu có phải như thế hay không thì chúng ta tra ra sẽ biết. Ta nhớ không lắm thì sinh nào bị hoá thân của Thiên ngoại Ma quân phụ thân thì cuối cùng thân thể sẽ hoàn toàn hoá thành tro bụi. Chân lân bản nguyên này ngay cả bản thể kỳ lạ nhưng cũng vô pháp may mắn thoát khỏi."

Tiêm Tiêm vừa nói vừa giương đôi mắt hướng xuống phía dưới nhìn lại. Hàn Lập nghe nói như thế thì cũng có chút tò mò cúi đầu nhìn xuống.

Kết quả vừa nhìn thì không khỏi hoảng sợ. Lúc trước hài cốt của quái vật rõ ràng là như tảng đá xám trắng mà lúc này đã hoá thành một đống bụi đen, lẳng lặng nằm ở trên mặt đất phía dưới. Hàn Lập nhìn kỹ một lúc mới ra được vài phần bộ dáng của quái vật, khoé miệng không khỏi run rẩy một chút.

Tình hình như thế hai người kia cũng tự nhiên đều nhìn thấy. Tinh Tộc nữ tử không nói gì, chỉ khẽ thở dài một hơi mà nam tử họ Khuê lại khoát tay nhằm phía dưới hư không đánh ra một trảo. Nhất thời một đoàn bụi đen trực tiếp hoá thành một luồng khói đen bị nam tử hút lên tay.

"Không sai, thật sự là ma hoá chi trần."

Nam tử họ Khuê ánh mắt chớp động không thôi, một hồi lâu sau mới cầm đám bụi đen trong tay ném đi rồi bình tĩnh nói.

"Xem ra lời của Hàn huynh không giả, Chân lân bản nguyên đúng là đã bị hoá thân của Thiên ngoại Ma quân khống chế, không trách được khó chơi như thế. Lúc trước hai người ta cũng bất tri bất giác bị nó gài bẫy, thiếu chút nữa là chết trong tay nó. Lại nói tiếp, tiểu muội thật đúng là phải đa tạ đại ân của Hàn huynh viện thủ."

Tiêm Tiêm khẽ cười một tiếng, trong mắt mâu quang lưu chuyển nhìn Hàn Lập cảm ơn nói.

"Không có gì, ta cũng may mắn mới có thể chém giết được đầu ma vật này. Ma đầu này đúng là thần thông quỷ dị, thật sự là khó đối phó."

Hàn Lập nhớ lại một hồi tranh đấu, nhất là lúc quái vật biến thành hắc bào nhân mà bất diệt thì khoé miệng không khỏi run rẩy một chút, trong lòng có vài phần kiêng kị.

"Điều này là tự nhiên. Cũng may Chân lân bản nguyên này không có thân thể thật sự nên không thể chân chính ma hoá đồng thời cũng chỉ phát huy được một hai thành thần thông nếu không, bản lĩnh của Thiên ngoại Ma quân to lớn, ngay cả Linh giới chân tiên cũng có thể bị nó khống chế mà ma hoá, nói chung là đáng sợ tới cực điểm, tuyệt không phải chúng ta có thể đối phó được. Bất quá, hoá thân của nó bị Hàn đạo hữu chém chết, chỉ sợ sẽ không dễ dàng bỏ qua. Sau này đạo hữu nếu có thể độ kiếp phi thăng thì hơn phân nửa sẽ bị nó quấy nhiễu."

Trong mắt nam tử họ Khuê hàn quang chợt loé lên mà nói.

"Phi thăng chi kiếp! Hắc hắc, chuyện xa xôi như thế tại hạ căn bản không nghĩ đến bây giờ."

Hàn Lập cười hắc hắc giống như không có chút lo lắng.

"Tốt lắm. Nếu ta cùng Tiêm đạo hữu đã giải thích nghi hoặc cho các hạ thì chuyện quan hệ tới Chân lân bản nguyên cũng nên nhắc tới."

Nam tử họ Khuê cười lạnh một tiếng rồi lại nhắc tới việc này.

"Mặc kệ Chân lân bản nguyên có bộ dáng gì nhưng ta ở trong đó vẫn chưa nhìn thấy mảy may."

Lúc này đây, Hàn Lập lại sảng khoái dị thường trực tiếp nói như vừa nghe Hàn Lập nói như vậy thì sắc mặt nam tử họ Khuê trở nên âm trầm. Tiêm Tiêm cũng nhíu mày lộ ra vẻ trầm ngâm.

Kỳ quái chính là hai người lại không tỏ ra vẻ kinh sợ hoặc là hoài nghi. Hàn Lập hai mắt nhíu lại, trong lòng có chút kỳ quái.

"Khuê đạo hữu thấy thế nào?"

Tinh tộc nữ tử bỗng nhiên cười nhìn nam tử họ Khuê hỏi một câu.

"Trên người Hàn đạo hữu đích xác không có khí tức của Chân lân bản nguyên, vật này là nhất thể cùng chúng ta nên không thể dùng bảo vật hay cấm chế che giấu được cảm ứng của chúng ta nên tự nhiên là không nói dối nhưng lúc trước khi chúng ta cùng Chân lân bản nguyên tranh đấu thì đều cảm ứng được sự tồn tại của Chân lân bản nguyên trên người nó."

Nam tử họ Khuê nói.

"Nói như vậy, phán đoán của ta và Khuê đạo hữu là giống nhau."

Trên mặt Tiêm Tiêm thần sắc tái nhợt nói.

"Không sai. Nếu Hàn đạo hữu không lấy được Chân lân bản nguyên thì như vậy là khi Chân lân bản nguyên đã chết, căn nguyên hoặc là tự tán đi một lần nữa quay về đại địa hoặc là về tới trong Chân linh chi huyệt, phải chời tới sau khi Chân lân bản nguyên sinh ra mới có thể lấy được vậy này."

Nam tử họ Khuê thần sắc âm lệ dị thường nói.

"Nếu trường hợp thứ nhất thì bọn ta tự nhiên là không có cơ hội gì, còn nếu là loại thứ hai thì chẳng qua là chờ đợi thêm mấy trăm năm nữa mà thôi."

Tinh Tộc nữ tử miễn cưỡng nói một tiếng.

"Nga, có chuyện như vậy sao? Nhị vị đạo hữu có biện pháp biết là loại tình hình nào xảy ra không?"

Hàn Lập nghe xong thì trong lòng vừa động, hai tay chắp sau lưng sờ sờ cằm hỏi.

"Đương nhiên là không có cách nào. Loại đầu tiên căn bản không thể tra ra, loại thứ hai thì căn bản là không có cửa xuống đất."

Tinh tộc nữ tử thì thào một câu. Hàn Lập nghe được lời này thì trong lòng đồng dạng thất vọng vì bản nguyên lực lượng kia có thể trợ giúp mình tiến giai lên Hợp Thể Kỳ. Hiện tại như thế mà nói thì cho dù Chân lân bản nguyên thực sự tồn tại nhưng nếu phải đợi mấy trăm năm nữa mới có hi vọng lấy được.

Bất quá, ngay cả đôi nam nữ này có vẻ không giống như nói dối nhưng hắn tự nhiên cũng không hoàn toàn tin tưởng. Lúc này hai mắt lam mang chợt loé đem thần niệm thả ra rồi độn quang bay đi bắt đầu tra xét xung quanh. Kết quả hắn điều tra kỹ lưỡng trong phạm vi vài dặm nhưng không tìm được chút manh mối nào đành buồn bực bay về, một lần nữa hạ xuống bên cạnh hai người. Thấy bộ dáng Hàn Lập không cam lòng, Tiêm Tiêm và nam tử họ Khuê tự nhiên là càng thêm tin tưởng lời Hàn Lập, ba người đều có chút trầm mặc, thần sắc khác nhau tự cân nhắc tâm sự của mình.

Đối với Tiêm Tiêm mà nói, chuyến đi này tự nhiên là hoàn toàn thất bại nên trong lòng uể oải thế nào cũng có thể nghĩ được. Nam tử họ Khuê coi như trấn định nhưng ánh mắt chớp động không chừng, sau khi tái cân nhắc một chút thì nói:

"Hắc hắc, xem ra chuyến đi này phải về tay không rồi. Cũng may thân thể bổn toạ ký sinh là Ngân giao, chờ đợi mấy trăm năm nữa cũng không thành vấn đề."

Nam tử họ Khuê tựa hồ nghĩ thông suốt cái gì bỗng nhiên cười rộ lên nói.

"Ngươi là thân thể Ngân giao nên cho dù phải chờ nhiều năm như vậy thì vẫn có khả năng đánh sâu vào bình cảnh mà tiến lên thánh giai. Còn ta, nếu mất mấy trăm năm như vậy, cho dù có lấy được Chân lân bản nguyên thì cũng không nhất định là có đủ thời gian luyện hoá hoàn toàn."

Tiêm Tiêm biểu tình phức tạp nói.

"Ngươi nếu đã biết việc này thì sao không buông tha đi, hoặc là cùng ta hợp nhất làm một, trở thành nhất thể."

Nam tử họ Khuê nghe được lời này thì trong mắt dị quang chợt loé lên mà nói.

"Cùng thần niệm của ngươi dung hợp, tự nhiên là có thể nhưng các hạ phải buông bỏ thần trí, lấy ý thức của ta làm chính thì ta lập tức đáp ứng."

Tiêm Tiêm nhíu mày sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.

"Hừ, rượi mời không uống lại muốn uống rượi phạt!"

Nam tử họ Khuê nghe lời ấy thì trên mặt hiện lên hung sắc, hai tay nắm chặt, trên người nhất thời một cỗ huyết tinh tán ra.

"Như thế nào, Khuê đạo hữu cảm thấy một mình ngươi có thể đối phó với ta và Hàn huynh liên thủ sao?"

Tiêm Tiêm trong lòng rùng mình nhưng trên mặt lại hiên lên một tia sát khí nói.

"Hàn đạo hữu, ngươi phải nhúng tay vào việc này sao? Nếu ngươi quay đầu bỏ đi, Khuê mỗ nhất định thâm tạ!"

Trong mắt nam tử họ Khuê hàn quang chớp động, sau khi đảo qua người Hàn lập thì bỗng nhiên mở miệng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi