PHÀM NHÂN TU TIÊN

Hàn Lập sau khi nghe xong lời của Điền chưởng quỹ, lúc này mới có hiểu biết nhất định đối với phù bảo, không khỏi đánh giá lại tấm phù bảo này trong hộp gấm lần nữa.

"Tấm Kim quang chuyên phù bảo này, là bản lầu không tiếc rất nhiều tiền mua lại từ trong một tiểu gia tộc, là phù bảo mới tinh chưa từng vận dụng qua một chút nào, thừa sức đổi với gốc linh thảo ngàn năm này của Lệ huynh!" Điền chưởng quỹ cuối cùng dùng một giọng điệu chịu nhiều thiệt thòi, nói luôn miệng.

Hàn Lập khẽ âm thầm cười, một điểm cũng không tin những lời nói có ngôn ngữ bất lợi của đối phương, nhiều lắm cũng chỉ là mỗi bên đều có nhu cầu mà thôi, linh thảo của mình ở trong mắt đối phương, khẳng định so với tấm phù bảo này chỉ có cao hơn chứ không thấp.

"Thế nào, Lệ huynh chuẩn bị đổi vật phẩm tương đương chưa?" Điền chưởng quỹ cuối cùng cười hỏi.

Hàn Lập nghe vậy, do dự một chút, tư tưởng có điểm không nắm chắc. Hắn vốn định lại chạy thêm mấy cửa hàng nữa, xem xem có còn pháp khí tốt hơn hay không, nhưng mấy món đồ trước mắt này đích xác đều rất không tệ, rất hợp tâm ý của hắn, làm cho hắn bỏ qua một phần, nhưng trong lòng thì vạn phần không thôi. Đặc biệt là kiện Kim quang chuyên phù bảo kia, về sau hỗ trợ đối với hắn càng lớn hơn nữa, hắn nhất định là phải lấy được.

"Mấy kiểu đồ vật này, tại hạ đều tương đối thích, dự định đều cần!" Sau một hồi suy nghĩ, Hàn Lập hạ quyết tâm.

Hắn cảm giác nếu ở Vạn bảo lâu một nhà này mua hết mấy món đồ, có lẽ cũng không phải là một chuyện xấu, tối thiểu sẽ giảm bớt sự chú ý của người khác đối với hắn, đem ảnh hưởng của linh thảo ngàn năm giới hạn vào Vạn bảo lâu mà thôi.

"Đều muốn hết, Lệ huynh chẳng lẽ còn nói giỡn!" Điền chưởng quỹ nghe xong lời của Hàn Lập, sắc mặt trở nên âm trầm, hắn cho rằng Hàn Lập sư tử ngoạc mồm, định dùng một gốc linh thảo này mơ mộng cuồng vọng đổi hết bảo vật trong hộp gấm.

Hàn Lập thấy thế, sau khi khẽ mỉm cười, không có phân bua, nhưng lại từ trong trữ vật đại (túi đựng đồ) móc ra một cái hộp giống cái hộp trước như đúc đặt lên trên bàn.

"Dùng hai gốc linh thảo ngàn năm, đổi lấy tất cả bảo vật trong hộp gấm của ngươi!" Hàn Lập chậm rãi nói, điệu bộ việc chắc chắn phải được.

Điền chưởng quỹ vừa mừng vừa sợ, bất chấp trả lời điều kiện của Hàn Lập, trước tiên vội vàng kiểm tra linh dược mới xuất hiện một lần, chờ sau khi xác định linh thảo mới đúng thật cũng cùng là linh dược ngàn năm giống với gốc đầu tiên, mới dùng một loại ánh mắt khác thường bắt đầu đánh giá Hàn Lập lại lần nữa. Dù sao người một cái nhấc tay có thể đưa ra hai gốc linh dược hãn hữu, như thế nào cũng đáng giá để Vạn bảo lâu hắn tôn trọng.

Mà Hàn Lập đội nón lá, Điền chưởng quỹ không cách nào thấy rõ vẻ mặt của đối phương, lại càng sinh ra cảm giác đối phương thần bí, bởi vậy sau một lúc trù trừ, liền quyết định:

"Được, nếu Lệ huynh đã nói như thế, vậy tại hạ có thể lùi một bước, đồng ý đáp ứng. Nhưng Điền mỗ có kèm theo một thỉnh cầu nho nhỏ với huynh đài, nếu như sau này Lệ huynh còn có loại linh dược gì đó, tại hạ hy vọng huynh đài cũng có thể ưu tiên nhớ tới bản lầu, Điền mỗ ra giá tuyệt đối sẽ làm các hạ hài lòng."

Hàn Lập hắc hắc cười khan vài cái, khẽ gật đầu chẳng nói thêm gì. Nhưng trong lòng cũng đã than thở, biết đối phương chính là đã nổi lên lòng nghi ngờ, xem ra dùng linh thảo loại này đi mua bán trao đổi bảo vật, sau này chính là tận lực làm thật ít mới được, nếu không sẽ rước lấy họa sát thân.

Điền chưởng quỹ cũng không biết ý nghĩ chân thực của Hàn Lập, sau khi thấy hắn gật đầu đáp ứng, trong lòng mừng rỡ. Nếu như tên họ Lệ trước mắt thực sự còn có thể cho hắn mua được linh dược ngàn năm, vậy hắn hôm nay thả chút máu, nhân nhượng một chút phí tổn nhỏ này hoàn toàn có giá trị!

Vì vậy, Điền chưởng quỹ và Hàn Lập phân biệt trao đổi vật phẩm, sau khi mỗi bên đã thu được món đồ rồi, hai bên đều rất vui mừng.

Mà Hàn Lập, đến đây cáo từ rời đi Vạn bảo lâu, ngay cả khu chợ cũng không dám đợi một giây phút nào nữa, tức khắc nhanh chóng ra khỏi phạm vi giới hạn của khu chợ, lập tức bay khỏi nơi đây.

Bởi vì sợ Vạn bảo lâu phái cao thủ gì đó âm thầm theo dõi mình, hắn cũng không có nghênh ngang trực tiếp hướng Hoàng phong cốc bay đi, mà là trực tiếp bay ra khỏi rặng núi Thái nhạc, sau khi xem xét lộ trình rời đi chừng ba bốn ngày, mới yên tâm vòng một vòng lớn, lại hướng về Hoàng phong cốc bay đi.

Chập tối ba hôm sau, Hàn Lập đã tiến vào bên ngoài rặng núi Thái nhạc. Bởi vì sắc trời sắp tối, hắn vì lý do an toàn, liền tìm một tòa thạch động kín đáo định nghỉ tạm một đêm, sau đó ngày mai lại chạy về Hoàng phong cốc.

Tòa thạch động này, nằm ở giữa sườn núi, phía trước còn có lác đác mấy đống đá chặn cửa động, từ bên ngoài không cách nào dễ dàng phát hiện, Hàn Lập cũng là vừa may mới có thể chui vào bên trong.

Sau khi ăn chút gì đó, hắn liền khoác áo tựa lên vách đá bắt đầu vận công dưỡng thần, thời gian bất tri bất giác đã đến quá nửa đêm, vào giữa lúc Hàn Lập buồn ngủ sắp ngủ, đột nhiên nghe thấy thanh âm của tà áo chạm gió vang lên, tiếp theo một tiếng "bịch", tựa hồ có người hai chân rơi xuống đất, từ không trung bay hạ xuống ngoài động, Hàn Lập trong lòng cả kinh, nhất thời buồn ngủ hoàn toàn biến mất.

"Chẳng lẽ là người của Vạn bảo lâu truy sát mình sao?" Hàn Lập không khỏi định đi về phía địa phương tồi tệ nhất.

"Sư muội, hoàn cảnh nơi này không tệ, hơn nữa hẻo lánh không người, ta thấy là chỗ này đi!" Một giọng nam có chút quen thuộc vang lên bên ngoài động.

Hàn Lập có chút ngạc nhiên, nhưng cuối cùng thở dài một hơi, nếu không phải người của Vạn bảo lâu đến giết người đoạt bảo, vậy đã nói lên đối phương chỉ là đi ngang qua mà thôi, cũng đã không có gì phải lo lắng nữa.

"Sư muội, cần gì dùng loại ánh mắt này nhìn ta chứ, dù sao ngươi cũng chưa bao giờ hưởng thụ qua sướng khoái của nam nữ, hôm nay sư huynh thương yêu ngươi hoàn hảo một phen, cũng tốt để cho sư muội cuộc đời này không uổng phí làm nữ nhân, nếu không một lát nữa sẽ phải hương tiêu ngọc tổn (toi mạng), chẳng phải quá lãng phí bộ túi da tuyệt vời này sao." Thanh âm của nam tử thủy chung không nhanh không chậm, ôn nhu cực kỳ, nhưng nội dung trong lời nói lại thực sự dâm uế vô tình.

Hàn Lập hít một hơi, cúi mình trước vị huynh đài bên ngoài kia, không ngờ có thể xử dụng loại giọng điệu như vậy, nói ra loại tồi tệ xấu xa tiền dâm hậu sát này, thật sự là bội phục cực kỳ! Hơn nữa bên ngoài chỉ có tiếng nói người nam vang lên, không có tiếng nói người nữ, vậy đã nói rõ "sư muội" này sớm đã bị hắn chế trụ, bây giờ sợ rằng ngay cả miệng cũng không thể mở ra.

Có điều, thanh âm của nam tử này quen tai như thế, hẳn là người hắn đã gặp qua. Nghĩ tới đây, lòng hiếu kỳ của Hàn Lập dâng lên, không nhịn được vô thanh vô tức ngầm đi về phía cửa động.

"Roạc!" Tiếng quần áo nữ tử bị xé rách vang lên, theo đó cũng vang lên tiếng cười dâm đãng của tên nam tử này.

"Đây, trước tiên ăn viên Hợp hoan hoàn đi! Nếu không lát nữa không có gì thú vị cả!"

"Khụ, sư muội! Không nên dùng loại ánh mắt này nhìn vi huynh chứ? Thực ra trước kia nàng không phải rất muốn sau khi Trúc cơ cùng ta song tu sao! Vậy cũng xem như thành toàn tâm nguyện cho nàng rồi! Ha ha…" Nam tử có chút quên hết tất cả bởi vậy cười rộ lên điên cuồng.

Lúc này, Hàn Lập đã mò tới sau một khối đá nơi cửa động, bắt đầu nhìn trộm về chỗ đất trống bên ngoài động.

Chỉ thấy một nam tử áo trắng, nửa quỳ ở bên thân mình một nữ tử trẻ tuổi, đang sờ mó vuốt ve lung tung trên thân thể mềm mại của nàng, cũng thỉnh thoảng xé quần áo ra từng mảnh nhỏ.

Nữ tử đó đầu tóc rối bời, Hàn Lập không nhìn rõ khuôn mặt nàng. Nhưng thân thể thì mềm mại như một con dê non, đã trần trụi hơn nửa người, lộ ra da thịt đàn hồi trắng nõn nà, đặc biệt là với bộ ngực căng tròn mềm mại trắng bóc nửa kín nửa hở, đúng là khiến cho người ta khí huyết sôi lên, thật sâu câu dẫn lên thú tính của nam giới.

"Thì ra là hắn!"

Sau khi nhìn rõ khuôn mặt nam tử, Hàn Lập vừa có chút kinh ngạc cũng có chút sáng tỏ.

Nam tử chính là vị "Lục sư huynh" tính tình nhỏ mọn đánh nhau một hồi cùng Mộ Dung huynh đệ, quả nhiên là tên mặt người dạ thú, chỉ không biết con dê non mà hắn bắt tới kia là vị sư tỷ xui xẻo nào trong cốc!

Không biết là có phải vị "Lục sư huynh" này nghe được tiếng lòng của Hàn Lập hay không, mà trong lúc vô ý dùng một tay vuốt mái tóc rối bời trước mặt của nữ tử, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp nhưng oán độc vô cùng.

"Tại sao lại là nàng?" Hàn Lập sau khi đã thấy rõ hình dáng của nữ tử, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình.

Đây chả phải là vị "Trần sư muội" kia ở trên đồi, từ đầu chí cuối mình mình ta ta cùng "Lục sư huynh" sao! Bản thân nàng chính là người yêu của "Lục sư huynh" mà, vị "Lục sư huynh" này thần kinh rồi sao, như thế nào nhất định phải đùa giỡn đem người yêu của mình diễn trò cái gì cưỡng gian giết người? Chỉ là nhìn bộ dạng hai mắt phun lửa của "Trần sư muội", cũng không giống là đùa bỡn diễn trò giữa tình nhân thôi!

Hàn Lập mắt trợn tròn, trong lòng có chút hơi ngơ ngẩn.

"Tìm được rồi"

Đột nhiên, "Lục sư huynh" đình chỉ cử động trên người nữ tử, kêu lên vui mừng xen lẫn sợ hãi. Trên tay của hắn đã xuất hiện một cái trữ vật đại xinh xắn tinh vi.

"Lục sư huynh" không hề để ý tới "Trần sư muội" nữa, mà là dốc trữ vật đại xuống, vật phẩm từ trong túi đổ ra một đống tướng, vừa có loại đồ vật như pháp khí, phù lục, cũng có những vật riêng tư như quần áo nội y của đám nữ tử.

"Lục sư huynh " đối với những đồ vật khác giống như không nhìn thấy, ngược lại ở trong đám vật phẩm cùng loại như chai lọ, hộp, bình tìm tòi không ngừng, tựa như đang tìm kiếm gì đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi