PHÀM NHÂN TU TIÊN

Thần niệm Hàn Lập quét qua phạm vi mấy trăm dặm, sau khi xác định đúng là không còn tu sĩ nào ẩn nặc không đi, liền tái khởi độn quang hướng phía sườn núi phóng tới.

Thanh quang vừa thu lại, Hàn Lập lièn xuất hiện ở phía trước một tấm thanh sắc thạch bích.

Lam mang trong mắt hắn lóe lên đánh giá thạch bích, sau đó Trữ vật trạc trên cổ tay hắn run lên, vài đoàn thanh quang bay ra, lóe lên một cái, liền hóa thành mấy đầu cự viên khôi lỗi.

Không cần Hàn Lập phân phó cái gì, những khôi lỗi này liền lập tức dùng mười đầu ngón tay phóng ra thanh mang dài hơn thước, liên tiếp đánh về phía thạch bích.

Thanh quang lấp lánh, thạch bích cứng rắn vậy mà như đậu hũ lả tả rơi xuống, trong nháy mắt, một cửa vào cao chừng mười trượng hiện ra trước mắt.

Mấy khôi lỗi này vừa động thân hình một cái, liền tiến nhập vào trong đó.

Lúc này, Hàn Lập cũng không nữa để ý tới những khôi lỗi này nữa, hắn khẽ động tay áo, một đoàn kim quang từ đó bắn nhanh ra, sau khi xoay tròn vài vòng, liền biến thành một con thú dài hơn thước hiện ra ở trên mặt đất.

Con thú này thân thể có lông mao dựng đứng, màu vàng rực rỡ, nhìn qua giống như một con báo con.

Chính là con Báo Lân thú kia!

Con thú này ngoài thân kim quang lấp lánh, hình thể nhanh chóng cuồng trướng, trong nháy mắt liền biến lớn hơn một trượng, răng nanh lộ ra ngoài, trên người hiện ra từng đạo hoa văn đen tuyền quỷ dị, trên đầu cũng mọc ra một đôi sừng bạc dài cỡ vài tấc.

Từ nó phát ra một cỗ hơi thở đáng sợ không nói ra lời.

"Đi tuần ở phụ cận cho ta, không được cho bất cứ kẻ nào đến gần ngọn núi."Hàn Lập phân phó một tiếng.

Báo Lân Thú khổng lồ rống lên một tiếng, bốn chân liền sinh ra một cỗ khí đen, lập tức chui xuống lòng đất, không thấy bóng dáng.

Hàn Lập thì khoanh chân ngồi nguyên tại chỗ, yên lặng chờ động phủ trước mắt khai mở hoàn toàn.

Báo Lân Thú hiện giờ biến ra hình dạng như vậy cũng có chút ngoài dự liệu của hắn.

Nguyên nhân cũng là do con thú này ở trong Nghiễm Hàn Giới ăn vào một quả nội đan Ám thú Vương.

Ban đầu con thú này sau khi ăn vào nội đan, liền ngủ say một mạch hơn mười năm mới thức tỉnh.

Mà con thú này vừa tỉnh dậy, tu vi liền lập tức tiến nhanh, cứ thế dễ dàng tiến cấp tới Luyện Hư, bề ngoài cũng trở nên vô cùng dữ tợn.

Hàn Lập đối với việc này cũng chỉ đành gật gù kêu là lạ.

Bất quá con thú này bản thân vốn có một tia huyết mạch của chân linh Kỳ Lân, hơn nữa lại được ăn vào yêu đan của con Ám thú Vương cấp kia, lần trưởng thành này có biến hóa kinh người, có vẻ là cũng không phải không thể tiếp nhận.

Mà tiềm lực của Báo Lân Thú, có vẻ như chưa dừng lại ở đó.

Trong mấy chục năm sau đó, con thú này được Hàn Lập dùng lượng lớn linh đan bồi dưỡng, mấy năm trước không ngờ lại tiếp tục lên cấp lần nữa, tiến vào Luyện Hư trung kỳ, lại xuất hiện thêm nhiều loại thần thông lợi hại dị thường.

Theo Hàn Lập phỏng đoán, tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ bình thường cũng không thể là đối thủ của con thú này được.

Mà dáng vẻ của Báo Lân Thú, chẳng qua mới chỉ là bắt đầu tiến vào trưởng thành.

Điều này khiến cho hắn đối với con thú này sau khi trưởng thành không khỏi rất là mong đợi.

Bởi vậy, bây giờ đem con thú này thả ra, tất nhiên hắn thấy rất yên tâm.

Chỉ cần không phải là thánh giai tu sĩ Hợp Thể kỳ, chắc chắn không thể đến gần ngọn núi này.

Sau khi cân nhắc trong lòng như vậy, Hàn Lập chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Vài canh giờ sau, mấy đầu cự viên khôi lỗi cuối cùng cũng đem động phủ mở hoàn thành, liên tiếp đi ra khỏi cửa động phủ.

Hai mắt Hàn Lập mở ra, tay áo khẽ vung một cái, mấy khôi lỗi này hóa thành một đoàn thanh quang biến vào trong ống tay áo.

Tiếp đó hắn đứng dậy, một tay lật một cái, một đống trận kỳ bỗng nhiên hiện lên trong tay.

Hàn Lập giơ tay lên, hơn mười đạo linh mang màu sắc khác nhau hướng bốn phía bắn đi, lóe lên rồi biến mất trong hư không không thấy bóng dáng.

Vô số cỗ sương mù tự dưng hiện ra, trong phút chốc liền tràn ngập khắp nơi.

Chỉ trong chốc lát, trong phạm vi trăm dặm bên cạnh ngọn núi hết thảy đều biến thành một biển sương mù mịt mờ, không cách nào thấy rõ cái gì.

Hàn Lập thấy vậy, một tay bấm niệm pháp quyết, hư không một trảo, bạch quang lóe lên, trong tay liền xuất hiện một cái pháp bàn hình tròn cỡ bàn tay.

"Khai!"

Hàn Lập điểm nhẹ một ngón tay lên pháp bàn, quát khẽ trong miệng một tiếng.

Tức thì trong sương mù hiện ra trăm ngàn phù văn màu bạc cỡ cái đấu, sau khi quay tít một vòng liền lóe lên biến mất.

Lúc này Hàn Lập mới đem pháp bàn thu lại, hướng cửa vào thạch bích đi tới.

Thân hình hắn vừa mới vào trong, tay áo run lên, một tấm cửa đá màu xanh từ đỉnh chóp rơi xuống, đem cửa vào hoàn toàn phong kín.

Linh quang phía ngoài cửa đá hiện lên, liền cùng với thạch bích bên cạnh hợp thành một thể, cho dù có đứng gần trong gang tấc cũng không thể nào nhìn ra có gì khác thường.

Bởi động phủ này vốn là do Hàn Lập điều khiển khôi lỗi mở ra, nên tự nhiên đối với cả tòa động phủ này hắn rõ như lòng bàn tay.

Hắn không nói thêm gì, trước tiên hướng Dược viên đi tới, mang một chút linh dược gieo xuống.

Tiếp đó hắn lại ở trong động phủ bố trí vài tầng cấm chế loại nhỏ, sau đó liền hướng thẳng tới mật thất đi tới.

Sau khi qua vài ngã rẽ, trông thấy cửa đá của mật thất, hắn bỗng nhiên vỗ vào eo lưng một cái.

Một cái bóng trắng nhàn nhạt bay ra, một nữ tử thân mặc bạch y dung mạo xinh đẹp hiện ra, tư thế oai hùng, cả người tỏa ra hàn khí nhàn nhạt.

Chính là thông linh khôi lỗi "Oa oa" kia.

Oa Oa lúc này cùng với trước kia có chút bất đồng, không những trong mắt có thêm một viên châu lam sắc cỡ ngón cái, giống như được khảm vào trong đó, hơn nữa ánh mắt hơi đổi, so với trước kia linh hoạt hơn mấy phần.

Cái này tự nhiên là hiệu quả do viên "Ly Thủy Châu" kia mang đến.

Trải qua gần trăm năm được dị bảo này bồi dưỡng, thân thể Thông linh khôi lỗi Oa Oa trở nên lạnh lẽo vô cùng, cũng từng chút từng chút một càng ngày càng giống với Ly thủy chi thân.

Mặc dù những thay đổi này cũng không quá rõ ràng, phải mất tới gần trăm năm mới có thể nhìn ra được một chút, nhưng như vậy cũng khiến cho Hàn Lập hết sức hài lòng.

Hơn nữa ngay cả linh tính của Oa Oa, dường như cũng đang có chút gia tăng.

Cái này tự nhiên lại là thu hoạch ngoài ý muốn.

Thần niệm dưới mắt Hàn Lập vừa động, liền đối với nàng này ra một chút lệnh đơn giản, sau đó lóe một cái hắn tiến vào trong mật thất.

Hắn giơ tay lên, một cái bồ đoàn màu vàng nhạt liền bay ra.

Hắn khoanh chân ngồi ở trên bồ đoàn, từ từ khép hai mắt lại, sau đó không hề nhúc nhích, chỉ thi thoảng thấy trên mặt hắn có một tầng thanh quang trong suốt lưu chuyển không ngừng.

Lần nhập định này của Hàn Lập kéo dài ba ngày ba đêm, trong suốt thời gian này chưa từng mở ra hai mắt.

Mà ở phía ngoài ngọn núi hắn ở thì bắt đầu có chút xôn xao.

Bởi có nhiều tu sĩ như thế bị hắn cậy mạnh đuổi đi, có tên dứt khoát cao chạy xa bay, có người thì đi tìm nơi khác nương tựa ở những hảo hữu chí giao gần đó.

Nhờ đó những tu sĩ khác ở khu vực lân cận cũng biết được chuyện này một chút, hiểu rằng ở gần đây có thêm một tên tu sĩ cao giai có thần thông sâu không lường được, chỉ bằng Thần Niệm lực liền có thể dễ dàng cấm chế cấp Nguyên Anh, có vẻ như là một gã tu sĩ cao giai Luyện Hư kỳ.

Bởi vậy, những tu sĩ này tự nhiên sinh tâm lo lắng đề phòng, sợ vị "Tiền bối" này tìm đến tận cửa.

Nhưng sau đó không lâu, bọn họ biết được chỗ Hàn Lập ở bị sương mù trắng hoàn toàn phong tỏa thì lúc này trong lòng mới hơi buông lỏng.

Bọn họ biết vị tu sĩ cao giai này cũng không có ý chiếm các khu vực khác nữa, chắc là chỉ cần một vùng đất như vậy là đủ rồi.

Mặc dù trong lòng vẫn còn chút thấp thỏm, nhưng rốt cuộc cũng không cần phải rời bỏ động phủ hiện tại mà đi.

Tới buổi sáng ngay thứ tư, thân thể Hàn Lập hơi động một chút, thanh quang trên mặt ngưng tụ, hai mắt hắn bỗng nhiên mở ra.

Chỉ thấy hai luồng lam mang chói mắt trong mắt lóe lên, ngay sau đó lại thu vào biến mất.

Hàn Lập liền thở dài một hơi.

Trải qua ba ngày nghỉ ngơi, hắn cuối cùng khiến cho tinh thần cùng pháp lực cũng trở nên vô cùng dư dả, những mỏi mệt tích tụ bởi thời gian dài đi đường cũng toàn bộ tiêu biến.

Cuối cùng hôm nay cũng có thể làm việc chính rồi.

Mặt hắn lộ vẻ hơi suy nghĩ một chút, tiếp đó liền lật bàn tay, tức thì trong tay biến ra một khối ngọc giản tinh xảo.

Ngọc giản này có vẻ rất kỳ lạ, chẳng những có kim quang nhàn nhạt tản ra, lại căng rụt không ngừng trong lòng bàn tay như có linh tính, cứ như là nếu cầm không chắc là có thể thoắt cái bay mất vậy.

Hàn Lập không thèm để ý tới điều đó, năm ngón tay nắm lấy ngọc giản, liền đem nó áp lên trán một cái, cũng lại tiếp tục nhắm mắt lần nữa.

Thời gian cứ thế trôi qua, không biết mất bao lâo, Hàn Lập mới than nhẹ một tiếng, bỏ ngọc giản ra khỏi trán.

Sau đó hắn mở mắt ra, trên mặt có vẻ như đang đắn đo rất nhiều.

Trong ngọc giản này tự nhiên chứa hoàn toàn là công pháp Luyện Thần thuật bằng Kim Triện Văn.

Thuật này phân thành ba tầng, sợ là chỉ có thể tu thành tầng thứ nhất, nhưng chỉ thế thôi cũng đủ cho thần niệm mạnh lên gấp hai lần.

Tăng nhiều đến mức có thể tin được như thế, cộng thêm Hàn lập vốn có thần niệm vượt xa cùng giai tồn tại, nếu có thể tu luyện thành công thì những khó khăn lúc đột phá bình cảnh Hợp Thể kỳ, cơ hồ có thể giảm đi non nửa. So với bất kỳ loại linh đan diệu dược nào cũng mạnh hơn mấy lần.

Cho nên ngay từ đầu khi Hàn Lập có được chỗ kinh văn này, liền tìm hiểu ngay lập tức. Sau khi truyền tống từ Lôi Minh đại lục trở về thì không đắn đo mà bắt đầu tu luyện công pháp này.

Hơn trăm năm trên đường trở về, trừ nghiên cứu một chút bí thuật khác, hắn cũng đem hơn phân nửa tâm tư đặt vào công pháp này.

Luyện thần thuật tầng thứ nhất, nói khó không khó, nói dễ không dễ.

Sở dĩ nói như vậy bởi người tu luyện phù hợp điều kiện của nó ở Linh giới căn bản không có mấy. Người không phù hợp điều kiện thì không thể tu luyện thành công thuật này, mà cho dù có miễn cưỡng tu luyện, cuối cùng sẽ bị Thần Niệm mạnh mẽ cắn trả dẫn tới nổ tan xác mà chết.

Với Thần Niệm lực và thân thể mạnh mẽ của Hàn Lập cũng đủ để tu luyện tầng thứ nhất.

Bởi thế sau khi trải qua hơn trăm năm tu luyện, Hàn Lập cũng đem tầng thứ nhất của Luyện Thần Thuật tìm hiểu hoàn toàn, cũng tu luyện đến một bước cuối cùng này.

Bởi vì công pháp này là Tiên giới bí thuật dùng Kim Triện Văn viết thành nên dựa theo kinh văn nói mỗi lần tu luyện một tầng đại thành liền sinh ra thiên tượng có thanh thế không nhỏ.

Cho nên đối với bước cuối cùng này, tốt nhất nên tìm một chỗ bí ẩn, hơn nữa ở phụ cần không có gì bất cứ cái gì cường đại là tốt nhất.

Mặc dù mấy năm trước Hàn Lập đã đem tầng thứ nhất của Luyện Thần thuật tu luyện gần hoàn thành, nhưng lúc ấy thân đang ở nơi hoang dã, nếu không may thu hút cổ thú cường đại nào đó tới, hắn có thể gặp nguy tới tính mạng.

Hiện giờ hắn thân đã ở trong nhân tộc, lại ở trong một vùng đất vắng vẻ, tự nhiên có thể đem tầng thứ nhất của Luyện Thần thuật tu luyện đại thành rồi.

Vừa rồi hắn thở dài là vì tầng thứ hai của Luyện Thần thuật có độ huyền ảo vượt xa tầng thứ nhất, để có thể tìm hiểu thấu triệt là vô cùng khó khăn, nếu không bỏ ra trăm năm chuyên tâm nghiên cứu thì cũng đừng mong đợi gì.

Chưa nói tới việc tu luyện luyện thần thuật tầng thứ hai này, mới nói tới điều kiện đã thấy vô cùng hà khắc rồi.

Tay hắn nhoáng lên một cái, ngọc giản giữa những ngón tay bỗng nhiên lóe lên biến mất.

Tiếp đó hắn lấy ra mấy cái bình ngọc lớn nhỏ khác nhau, liền đổ ra một chút đan dược rồi ăn vào, tay áo một lần nữa run lên, từ đó bay ra chín cái vòng tròn ngân quang lóng lánh, sau khi bay vòng quanh thân thể một chút, liền lơ lửng ở bốn phía bất động.

Thần sắc Hàn Lập nghiêm nghị, hai tay bấm một pháp quyết cổ quái, kim quang trên người bỗng nhiên vụt sáng.

Một kim sắc hư ảnh ba đầu sáu tay liền hiện ra ở phía sau lưng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi