PHÀM NHÂN TU TIÊN

Không biết sau bao lâu, thần sắc Hàn Lập khẽ động, lại một lần nữa mở ra hai mắt.

Chỉ thấy từ trong đại thành của Lũng gia có một đoàn kim quang nghênh ngang bay ra, chẳng mấy chốc đã đến không trung gần chỗ Hàn Lập.

Ở trong kim quang lấp lánh, rõ ràng có thân ảnh của một nam tử trung niên.

Đây chính là vị Lũng gia lão tổ đã nhiều năm không gặp kia.

Giờ phút này hắn nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt cùng khuôn mặt không chút biểu cảm đánh giá Hàn Lập.

"Ra mắt Lũng huynh!" Hàn Lập bay lên, thong dong hướng lên không trung khẽ chắp tay chào.

"Nghe nói Hàn đạo hữu tiến giai Hợp Thể trung kỳ, Lũng mỗ vốn chỉ cho là lời đồn đại mà thôi. Nhưng giờ được thấy chân nhân mới biết hóa ra là xác thực. Tốc độ tu luyện của đạo hữu cực nhanh, sợ rằng không dám nói là hậu lai vô giả (sau này không có ai bằng) nhưng cả Nhân tộc tuyệt đối không có mấy ai có thể sánh với ngươi." Từ trong mắt Lũng gia lão tổ phóng ra kỳ quang, nói.

"Lũng huynh khen lầm rồi, nhưng lần này gặp không phải để bàn về tốc độ tu luyện của tại hạ chứ" Nghe đối phương khen ngợi như vậy, Hàn Lập cũng chỉ thản nhiên đáp lại.

"Dĩ nhiên không phải vậy. Bất quá sợ là ta cũng không cần hỏi nhiều gì nữa, nếu Hàn huynh đã tiến giai cảnh giới trung kỳ, hiển nhiên là đã quyết định tham gia vào hành trình đi Ma giới rồi." Khóe miệng Lũng gia lão tổ co giật một chút, trên mặt lộ ra một tia quỷ dị, nói.

"Không sai, chuyến này ta đã quyết định tham gia. Nhưng đây cũng không phải việc chủ yếu, mà hôm nay ta có một món giao dịch khác muốn bàn với Lũng huynh." Hàn Lập khoanh tay, dáng vẻ vô cùng thong dong, nói.

"Giao dịch gì?" Lũng gia lão tổ nghe vậy thì ngẩn ra, bắt đầu có chút ngạc nhiên.

"Nghe nói Lũng gia có thể dùng Chân Long chi huyết làm chủ nguyên liệu, luyện chế ra một loại đan dược tên là "Long Linh đan". Có chút tác dụng đối với việc đột phá bình cảnh của tu sĩ Hợp Thể chúng ta, hơn nữa quý gia tộc còn tựa hồ còn có thể phỏng chế được Kình Thiên Cự Chu trong truyền thuyết nữa." Hàn Lập không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lũng gia lão tổ mà ánh mắt lóe lên, hỏi ngược lại mấy câu.

"Đúng là như thế, chẳng lẽ đạo hữu có hứng thú đối với hai vật này hay sao? Đáng tiếc, hai thứ này, bổn lão tổ tuyệt đối sẽ không lấy ra giao dịch với người khác" Lũng gia lão tổ nghe vậy thì cười lạnh một tiếng nói.

"Tuyệt đối không giao dịch! Lũng huynh cần gì phải mạnh mồm khẳng định như thế. Mọi vật trên thế gian đều có thể giao dịch, chẳng qua là vấn đề là ở chỗ đồ giao dịch có thể làm cho đối phương động tâm hay không thôi." Hàn Lập cười ha hả một tiếng, có vẻ như đã dự liệu trước tình huống này.

"ồ, nghe khẩu khí của đạo hữu hẳn là tự tin có vật phẩm có thể đánh động Lũng mỗ" Trong lòng Lũng gia lão tổ khẽ động nhưng bên ngoài vẫn là bộ dáng lạnh lùng.

"Nghe nói Lũng đạo hữu đã dừng bước tại bình cảnh hậu kỳ hơn mấy vạn năm rồi. Không biết có hứng thú với vật phẩm trợ giúp đột phá bình cảnh hậu kỳ hay không?" Hàn Lập cười hắc hắc một tiếng, nói.

"Đan dược đột phá hậu kỳ! Có thật đạo hữu có vật này? Bất quá cũng phải xem là loại đan dược nào đã, nếu chỉ có chút điểm hiệu quả thì không mấy hiệu quả đối với lão phu." Lũng gia lão tổ ban đầu là thất kinh, nhưng tròng mắt khẽ đảo, lập tức lại khôi phục tỉnh táo nói.

"Đạo hữu trước tiên hãy xem qua vật này rồi hẵng nói" Hàn Lập nghe vậy liền bật cười lớn, tay áo bào khẽ rung, tức thì một cái bình ngọc lớn chừng ngón cái bay ra, bắn thẳng về phía Lũng gia lão tổ.

Lũng gia lão tổ nhíu hai mắt, bàn tay nhẹ nhàng ra một chiêu đã đem bình nhỏ hút vào tay.

"Đây là..."

Thần niệm quét tới trong bình nhỏ sắc mặt Lũng gia lão tổ hơi đổi, tựa hồ như phát hiện điều gì đó nhưng vẫn còn chưa tin. Liền vội vàng đem nắp bình mở ra, cũng đem miệng bình để dưới mũi, hít sâu vào một hơi.

"Thiên Hà Ngân Nhũ? Không, không mấy giống, quả thật còn mạnh hơn cả tiên dược linh nhũ trong truyền thuyết này một chút, cũng có chút giống như Thái Thanh tiên dịch, nhưng màu sắc lại không giống." Vẻ mặt Lũng gia lão tổ vốn đang đờ đẫn, tức thì tỏ ra vô cùng mừng rỡ.

"Thế nào, Minh Hà linh nhũ này hẳn là hữu dụng đối với đạo hữu chứ?" Hàn Lập thấy vậy đáp lời, có vẻ như không ngoài dự liệu.

"Vật này gọi là Minh Hà linh nhũ? Sao Lũng mỗ chưa từng nghe nói qua. Nhưng linh nhũ này hiệu quả không tệ, quả thật có chút hữu dụng với đột phá bình cảnh của ta. Nhưng không phải trong tay đạo hữu chỉ có một giọt trong bình này chứ? Nếu phải thì đối với lão phu cũng vẫn chỉ là phế vật." Sắc mặt Lũng gia lão tổ rất nhanh chóng khôi phục như thường, cũng suy nghĩ một chút rồi hỏi.

"Dĩ nhiên, trong tay tại hạ còn gần đầy một lọ, nhưng ta muốn đổi lấy một lọ Long Linh đan cùng một chiếc Kình Thiên Cự Chu." Hàn Lập khẽ cười một tiếng, bàn tay khẽ lật, lại có một chiếc bình nhỏ xanh biếc hiện ra, đánh giá Lũng gia lão tổ một chút rồi nói.

"Đạo hữu thật đúng là công phu sư tử ngoạm, Long Linh đan của Lũng gia chúng ta mặc dù hiệu quả còn hơi kém Minh Hà linh nhũ này một chút nhưng tuyệt không chênh lệch quá nhiều. Vậy mà Hàn đạo hữu lại còn muốn đổi lấy một chiếc Kình thiên cự chu, đạo hữu không thấy có phần quá đáng sao!" Sắc mặt Lũng gia lão tổ khẽ biến, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý, nói.

"Điểm này Hàn mỗ hiểu. Nhưng có một vài điểm khác biệt giữa hai thứ này. Minh Hà linh nhũ của ta. Hiện tại cả Nhân tộc cũng chỉ còn lại duy nhất một lọ này, những linh nhũ khác đều đã bị ta phục dụng, nếu không ta cũng không có được tu vi hiện nay, thậm chí cả Phong Nguyên đại lục còn có bình thứ hai hay không cũng là điều rất khó nói. Mà Long Linh đan của quý tộc lại là thứ có thể luyện chế. Nếu đạo hữu bỏ lỡ lọ linh nhũ trong tay tại hạ này, tại hạ có thể đảm bảo sinh thời đạo hữu tuyệt sẽ không thấy được bình thứ hai nữa. Về phần Long Linh đan cũng là vật mà Lũng gia không giao dịch nhưng thỉnh thoảng cũng có lọt ra ngoài một chút, tại hạ chỉ cần bỏ một chút thời gian cũng không phải không có hi vọng đổi được chúng." Hàn Lập nghe vậy, trên mặt hơi lộ ra nét cười nhẹ nói.

"Hừ, Hàn huynh cũng là đang tự mình nói thách lên thôi. Bất quá nếu dùng cách này để đối phó với Lũng mỗ thì đạo hữu đãtìm nhầm người rồi. Mặc kệ đạo hữu ba hoa chích chòe thế nào, nhưng nếu không ngang giá thì lão phu tuyệt không thực hiện giao dịch này." Lũng gia lão tổ hừ một tiếng, cho thấy không có chút ý định nhượng bộ nào.

Hàn Lập thấy tình hình như vậy hai hàng lông mày không khỏi cau lại, nhưng thần sắc ngay lập tức trở lại như thường.

"Nếu Lũng đạo hữu không cần Minh Hà linh nhũ trên tay tại hạ nữa, vậy giao dịch đã nói khi trước cứ coi như thành phế thải rồi đi. Vài giọt linh nhũ kia, cứ cho như là tại hạ đem tặng đạo hữu là được."

Hàn Lập nói xong lời này liền vung hai tay, linh quang bên ngoài thân lóe sáng, cũng xoay người lại chuẩn bị rời đi.

"Khoan đã!" Lũng gia lão tổ thấy cử động của Hàn Lập liền biến sắc mặt, cơ hồ như theo bản năng lập tức quát lớn.

"Sao vậy, Lũng huynh thay đổi chủ ý sao!" Hàn Lập dừng lại thân hình, chậm rãi quay người lại phía sau, như cười như không nói.

"Hừ, với thân phận của ngươi với ta, cần gì phải diễn mấy thứ trò cút bắt này. Minh Hà linh nhũ này đúng là có tác dụng lớn đối với ta, nhưng giá mà ngươi ra lúc trước thật sự là có hơi thái quá. Nếu muốn đổi lấy Long Linh đan cùng với một chiếc Kình Thiên cự chu của lão phu, cần phải thêm một số vật khác hoặc một số linh thạch lớn mới được. Giá trị của nó so với Kình Thiên cự chu còn hơi thấp hơn một chút." Ánh mắt Lũng gia lão tổ lóe sáng, lạnh lùng nói.

"Được, Hàn mỗ cũng có thể cân nhắc điều kiện này. Như vậy đi! Ngoại trừ Minh Hà linh nhũ ra, tại hạ lại dùng một nhóm tài liệu giá trị hơn một ức linh thạch đổi lấy một chiếc Cự Chu thì thế nào?" Hàn Lập sờ sờ cằm, nói ra một giá trị xấp xỉ mấu chốt.

"Tài liệu hơn ức linh thạch, là tài liệu gì?" Cơ nhục trên mặt Lũng gia lão tổ khẽ động, cũng hỏi thêm một câu.

"Ở đây ta có một phần danh mục, Lũng huynh có thể xem qua một chút." Hàn Lập mở lớn hai mắt, như đã định liệu trước nói, tiếp đó tay áo khẽ rung, tức thì một đoàn bạch quang bắn ra, rõ ràng là một khối ngọc giản trong suốt.

"Xem ra Hàn đạo hữu đã chuẩn bị chu toàn từ trước!" Lũng gia lão tổ thấy thế thì hết sức buồn bực, đành bất đắc dĩ nói, khẽ vẫy bàn tay rồi nhiếp ngọc giản nọ vào trong tay.

"Ồ, những tài liệu này là…" Chẳng qua Lũng gia lão tổ cũng chỉ dùng thần niệm quét qua ngọc giản mấy lần, sắc mặt bỗng nhiên cả kinh.

"Lũng huynh có hài lòng những tài liệu này không. Những thứ này, hẳn cũng đều là thứ mà Lũng gia các người hiện tại cần có." Hàn Lập khẽ nhíu hai mắt, thâm ý sâu sắc nói.

"Đạo hữu thật đúng là người có tâm, thậm chí ngay cả những thứ các thế lực lớn đang rất cần thiết cũng có thể thu được. Xem ra đạo hữu đã nhìn chằm chằm vào việc Lũng gia chúng ta luyện chế Kình Thiên Cự Chu từ lâu rồi đi. Nếu không cũng không thể nào trong thời gian ngắn thu thập được những tài liệu này. Hiện tại có linh thạch cũng không tài nào mua được chúng. Xem ra giao dịch này, lão phu cũng không bị thiệt thòi quá lớn. Được rồi! Chúng ta giao dịch theo như lời ngươi nói" Sắc mặt Lũng gia lão tổ âm tình bất định trong chốc lát, rồi mới hiện lên vẻ kinh dị hướng sang Hàn Lập nói.

"Chúng ta cũng là theo nhu cầu của bản thân, quyết định này của Lũng huynh tuyệt đối sáng suốt." Trong lòng Hàn Lập vui mừng, cũng không hề che dấu nụ cười trên mặt. Tiếp đó hai tay khẽ vỗ nhẹ trước ngực, một lần nữa lại có một viên hoàn màu xanh cùng với một cái bình ngọc màu trắng hiện ra.

Nhưng hắn cũng không lập tức đem đồ trong tay vứt tới mà ánh mắt lóe sáng nhìn về phía đối phương.

Lũng gia lão tổ tự nhiên biết ý của Hàn Lập. Lúc này cũng không chút do dự, tay áo cũng run lên, hai luồng linh quang một vàng một đen tức khắc từ đó bay ra.

Đây rõ ràng là một cái bình màu vàng cùng với một chiến thuyền nhỏ đen nhánh.

Cái bình màu vàng kia cũng không có gì đặc biệt, ngoại trừ bên ngoài có chạm trổ một số hoa văn như lá cây ra cũng không thấy có gì dị thường. Nhưng bất quá chiến thuyền tinh mỹ kia chỉ dài vài tấc kia, lại tinh xảo đến mức khiến người ta khó mà tin được.

Bên ngoài chiến thuyền này không những sơn đen như mực, lại có ba cái cột buồm, trong khoang thuyền có hơn năm tầng lớn, hơn nữa ở trên thân thuyền lại ẩn hiển chi chít các loại pháp trận mà mắt thường không thể thấy rõ, cái nào cũng đủ mọi màu sắc, thoạt nhìn huyền diệu dị thường.

Cổ tay Lũng gia lão tổ khẽ run lên, cũng cầm hai vật trong tay trực tiếp ném tới.

Hai mắt Hàn Lập sáng ngời, không chút do dự cũng cầm bình ngọc và trữ vật hoàn trong tay vứt tới, một tay khác ra một trảo, đem hai vật đối diện khẽ nhiếp vào trong tay.

Hắn mở nắp bình ra, sau khi thần niệm khẽ quét qua một lọ đan dược màu đỏ như máu thì lộ ra vẻ hài lòng.

Có một lọ đan dược đại danh đỉnh đỉnh ở cả Nhân tộc này, tỷ lệ thành công khi đột phá bình cảnh hậu kỳ của hắn sẽ lại tăng thêm nửa thành. Ánh mắt khẽ xoay chuyển, hắn lại nhìn sang phi chu nhỏ màu đen kia.

"Đây chính là Kình Thiên cự chu, thoạt nhìn có vẻ rất bất phàm, bất quá uy năng cụ thể như thế nào còn phải thử một chút."

Hàn Lập tự cân nhắc như thế liền ném chiếc thuyền nhỏ dài vài tấc kia vào trong không trung, tiếp đó một ngón tay khẽ điểm một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi