PHÀM NHÂN TU TIÊN

Cũng trong thời gian này, Hàn Lập và Nguyên Yểm đang cùng ngồi trò chuyện với nhau trên đỉnh một ngọn núi giống hệt như hai người bạn tốt đã từ lâu lắm chưa gặp.

Nguyên Yểm quả không hổ là một thủy tổ ở Ma giới, những điều tâm đắc mà hắn có được trong lúc tu luyện làm cho Hàn Lập cảm thấy cực kỳ mới mẻ và nể phục.

Còn về phía Nguyên Yểm tuy vẻ mặt vẫn lạnh như băng chẳng chút cảm tình nhưng ánh mắt hắn vẫn lộ ra một ta khác lạ. Xem ra hắn cũng rất hứng thú đối với những lý giải của Hàn Lập trong quá trình tu luyện. Mà ngay khi đang thao thao bất tuyệt về một bí thuật của mình, đột nhiên lời nói của Hàn Lập đình chỉ ngay tức thì rồi ngó qua một hướng xa xăm nào đó, thế nhưng lại đứng dậy cười ha ha:

"Nguyên huynh, xem ra Bảo Hoa đạo hữu đã báo thù thành công rồi. Nếu đã thế thì Hàn mỗ sẽ không quấy rầy huynh thêm nữa, ta sẽ rời đi luôn đây."

Hàn Lập chẳng đợi cho Nguyên Yểm kịp trả lời mà đã hóa thành một vệt cầu vồng màu xanh xé ngang trời bay đi.

Còn Nguyên Yểm vẫn cứ ngồi trên tảng đá, ánh mắt dõi theo vệt sáng đang tắt dần nơi cuối chân trời, vẻ mặt không sao dấu nổi nỗi bất đắc dĩ trong lòng.

Mà ở một nơi nào đó Ngân Nguyệt đang rất lo âu thấp thỏm.

Ở bên cạnh nàng có một ông lão với một thanh niên vai khoác áo choàng, mái tóc màu bạc tung bay phấp phới. Hai người này đúng là Mạc Giản Ly và Ngao Khiếu, những lão tổ tiên của hai tộc Nhân và Yêu.

Ba người vừa thấy bóng dáng của Hàn Lập hiện ra từ trong không trung tức thì liền cười rạng rỡ.

Mà Ngân Nguyệt còn không kìm được lòng trực tiếp bay tới đón chào.

Ba tháng sau, trên không trung hồ Lam Bộc lừng lãy tiếng tăm ở Ma giới có một chiếc thuyền trong suốt đang lướt đi. Mặt ngoài của chiếc thuyền được chạm trổ những ký hiệu hoàn toàn trái ngược với những chiến thuyền bay khác tại Ma giới, nó đang lướt đi với tốc độ nhanh không tưởng được như chẳng xem mấy tầng cấm chế trên mặt hồ này ra gì.

Những chiếc thuyền của dân chúng trong Ma tộc đang đi lại phía dưới thấy vậy liền giật mình, nhưng sau khi quan sát kỹ lại thì ai nấy đều lập tức thay thế bằng vẻ kinh sợ.

Thậm chí còn có một vài gã Ma tộc còn nhìn tới chiếc thuyền trên trời làm lễ thăm hỏi. Vì ai nấy đều hiểu rằng, dám có thái độ ngông nghênh như vậy thì chỉ có thể là thánh tổ Lam Bộc hoặc là những thánh tổ danh tiếng khác ở Ma giới mà thôi.

Những gã Ma tộc bình thường bên dưới nhìn lên, có người tỏ ra cực kỳ tự hào, có người lại dấy lên một cỗ quyết tâm ở trong lòng.

Ở trên chiếc thuyền trắng trong bằng ngọc chính là Hàn Lập. Hắn xuất phá từ nơi rất xa xăm ở Ma giới, đi qua hơn mười pháp trận truyền tống ở các thành thị lớn mới tới được nơi này. Mà mục đích của hắn cũng chỉ bởi Tử Linh mà thôi.

Năm đó hắn đã đồng ý với nàng, chỉ cần mình có đủ khả năng là sẽ giúp cho nàng thoát khỏi ràng buộc với Lục Cực, tiếp đó sẽ đưa nàng trở về Linh giới, tìm cách giúp nàng khôi phục lại thân thể Nhân tộc của mình.

Lúc này Lục Cực đã nằm xuống trong tay Bảo Hoa, còn ở Ma giới thì chẳng có điều gì có thể uy hiếp đến mình, vì vậy tất nhiên là hắn thoải mái đi thực hiện lời ước hẹn năm xưa.

Còn vị thánh tổ tên là Lam Bộc ở đây cũng là một thành viên bị nhốt trong phong ấn. Tuy lúc này mụ ta đã trở về nhưng chắc chắn là đã nghe lời đồn về hắn rồi.

Chính vì vậy ngay cả khi biết hắn là một tên Nhân tộc nhưng cũng tuyệt đối chẳng dại gì mà dây dưa vào.

Trong tâm Hàn Lập tĩnh như nước, chiếc thuyền màu trắng được hắn điều khiển đến một khu rừng rậm bên cạnh tòa thành rồi lượn thêm vài vòng, sau đó mới chịu chậm rãi đáp xuống dưới.

Phốc phốc!

Vài tầng cấm chế bị thần niệm mạnh mẽ của Hàn Lập áp xuống tạo thành một lỗ thủng rộng đến vài chục trượng. Chiếc thuyền không đợi cho cấm chế khôi phục, nó lập tức lướt thẳng vào trong lỗ thủng đó.

Mà ở phía dưới lớp cấm chế là vài tòa lâu đài đã được người ta dựng lên vững vàng trên mặt đất. Trước cổng còn ghi thêm ba chữ sáng lấp lóe thật lớn, "Quảng Nguyên Trai".

Cùng lúc đó, trên tầng thứ tư của tòa lầu có một cô gái mặc áo gai đang nằm dài nhởn nhơ đọc sách. Bỗng nhiên nàng bật dậy, bấm bấm nhẩm nhẩm gì đó rồi ngón tay lại hoa lên, trên mặt lập tực hiện ra nét kinh ngạc pha lẫn vui mừng.

"Tiểu thư, hỏng rồi! Có người đột nhiên phá hủy cấm chế xông vào!" Giọng nói hốt hoảng của bà lão nào đó thốt lên từ tầng lầu phía dưới.

"Dì Chu đừng lo, người đến không phải kẻ địch đâu, mà là một vị khách quý đó." Người thiếu nữ áo gai hé môi cười, tỏ vẻ rất hưng phấn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi