PHÀM NHÂN TU TIÊN

Lông mày Hàn Lập nhướng lên, lúc này hắn mới liếc nhìn bầy dơi trước mặt, sau đó một bàn tay từ trong ống tay áo thò ra, nhẹ nhàng vỗ một cái.

Một tiếng "oanh" trầm đục vang lên, thiên địa nguyên khí trong phạm vị trăm dặm đột nhiên rung động, sau đó có vô số sợi ánh sáng năm màu hiện ra, rồi điên cuồng hướng lên cao ngưng tụ lại, trong khoảnh khắc những sợi ánh sáng này liền biến ảo thành một bàn tay khổng lồ to cỡ một ngọn núi nhỏ, hung hăng đập xuống bầy dơi.

Không gian gần đó bỗng nhiên bị một cỗ lực lượng to lớn không thể tả nổi bao phủ vào trong.

Lúc bàn tay khổng lồ còn chưa hạ xuống thì đã có vô số những con dơi bình thường thi nhau nổ tung rồi hóa thánh từng đám sương máu.

Về phần luồng sóng âm khổng lồ kia, dưới sự đè ép cửa cỗ lực lượng này lại càng nhanh chóng hóa thành hư ảo.

Chỉ có con dơi khổng lồ đầu đàn kinh sợ gầm lên một tiếng, những hoa văn màu vàng bên ngoài cơ thể nó lập tức sáng rực lên, thoáng cái những hoa văn này đã từ bên trong cơ thể bay ra ngoài, tạo thành một vòng ánh sáng bảo vệ màu vàng bao phủ nó ở bên trong.

Nhưng dưới áp lực khổng lồ do bàn tay tạo ra, vòng ánh sáng màu vàng không ngừng rung lên rồi méo mó biến dạng, con dơi khổng lồ bên trong vòng sáng lại càng bị ép thành một chữ "đại" (大) thật lớn, không cách nào nhúc nhích được.

"Có ý tứ, không ngờ ngươi lại có thần thông thiên phú hộ thể! Đáng tiếc, như vậy vẫn còn quá yếu, nếu không ta có thể sẽ thu ngươi làm linh thú rồi." Trong mắt Hàn Lập thoáng qua vẻ ngạc nhiên, nhưng lại dùng giọng tiếc hận lẩm bẩm nói.

Tiếp đó, một ngón tay của hắn hướng bàn tay khổng lồ năm màu ở xa xa khẽ điểm một cái!

Ngay lập tức, bên ngoài bàn tay khổng lồ hào quang rực sáng, thể tích bàn tay liền phình ra, lại càng to lớn hơn lúc nãy một phần.

Sau khi một tiếng nổ "oanh" vang lên, bàn tay khổng lồ lập tức hạ xuống, không gian gần đó đầu tiên tối sầm lại, sau đó một vầng sáng đang dao động mãnh liệt bỗng nhiên nổ tung khiến cho không gian quanh đó lập tức trở nên chói lóa.

Vòng sáng màu vàng quanh người con dơi khổng lồ lúc này đã vỡ vụn ra từng mảnh, khiến cho nó ngay cả kêu lên một tiếng cũng không kịp mà trực tiếp tan ra, hoàn toàn biến mất.

Hàn Lập khẽ cười, tay áo vung lên, bàn tay khổng lồ năm màu lập tức tan biến.

Toàn bộ không gian lúc này đã khôi phục lại bộ dáng ban đầu.

Chẳng qua, chỗ con dơi đầu đàn lúc nãy vừa đứng bây giờ lại có thêm chi chít những hoa văn màu vàng như ẩn như hiện.

Hai mắt Hàn Lập híp lại, không lưỡng lự dùng tay khẽ vẫy.

Tiếng xé gió vừa vang lên, những hoa văn màu vàng kia giống như bị một lực hút kéo vọt tới, tất cả đều lóe lên rồi rơi vào trong lòng bàn tay Hàn Lập.

Ánh mắt Hàn Lập đảo qua trên những hoa văn này, sau đó hai tay hắn hợp lại, đem những hoa văn này khẽ chà xát.

Lập tức giữa mấy ngón tay liền vang lên những âm thanh kỳ lạ giống như tiếng kim loại ma sát vào nhau, bên trong đó ánh sáng màu vàng chớp nháy không ngừng.

Nhưng sau khi hai tay của Hàn Lập tách ra, một tấm da thú màu vàng rõ ràng hiện ra ở đó.

Phía trên tấm da thú này có một số hoa văn màu vàng nhạt, đây chính là những hoa văn màu vàng không ngừng lóe sáng trên mình con dơi đầu đàn kia.

"Vật này luyện chế pháp khí phòng ngự hẳn là có chút giá trị. Như vậy, hôm nay cũng coi như không phải không có thu hoạch gì." Hàn Lập tự nói một mình, sau khi bàn tay hắn khẽ lật, tấm da thú liền biến mất không thấy đâu.

Tiếp theo, vẻ mặt của hắn lại khẽ động, dường như cảm ứng được cái gì đó, ánh sáng màu lam trong mắt chợt lóe lên, lập tức khung cảnh cách đó hơn mấy trăm dặm liền thu vào tầm mắt, chỉ thấy ở nơi này có một con chim rất lớn màu xám tro không biết tên là gì đang hướng bên này điên cuồng lao tới.

Ánh mắt Hàn Lập tập trung lại, liền đem diện mạo của con chim lạ kia nhìn rõ ràng, con chim này sau lưng mọc bốn cánh, trên đầu mọc một cái sừng, đây dường như là một loại chim ưng khổng lồ phi thường dữ tợn, con mắt mang đầy vẻ khát máu.

Hàn Lập nhướng mày, đem ánh mắt thu lại, rồi hướng về phía mảng sương máu đỏ lòm lúc này còn chưa tan hết, đang lơ lửng bên dưới ngọn núi nhỏ lúc trước nhìn thoáng qua, khẽ lắc đầu, sau đó bên ngoài cơ thể hắn chợt lóe lên ánh sáng xanh, lập tức hóa thành một đạo cầu vồng phá không rời đi.

Mặc dù con chim ưng kì lạ kia đối với hắn mà nói chả có gì đáng kể, nhưng hắn cũng không tính toán đối phó với một đám vô cùng vô tận thú dữ bị mùi máu tanh hấp dẫn tới đây.

Hắn có rất ít thời gian nên tất nhiên xác định việc tìm kiếm Tu La Thù mới là việc chính!

Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã qua hai ngày.

Trong lúc này, Hàn Lập ngoại trừ chém giết vài yêu vật trông có vẻ mạnh mẽ, phát hiện một số tài liệu ngoại giới hiếm thấy, còn lại thì cũng không có thu hoạch nào khác.

Mà trong số những tài liệu này ngoại trừ hai gốc độc thảo không biết tên thì những thứ còn lại mặc dù quý giá, nhưng đối với tu vi hiện tại của hắn thì cũng không có tác dụng gì quá lớn, chỉ có thể giữ lại để ban thưởng cho mấy tên môn hạ đệ tử mà thôi.

Nhưng đến ngày thứ ba, trong một thung lũng trải đầy những hòn đá màu đen, Hàn Lập cuối cùng cũng phát hiện một số thứ có liên quan đến Tu La Thù.

Hiện tại, hắn đang núp ở một góc kín đáo trong một hang thú dưới thung lũng, bên trong hang rõ ràng có vài quái thú vừa giống người vừa giống gấu, tất cả đều nằm im không nhúc nhích trên một đám cỏ khô trải dưới mặt đất, cả người những quái thú này phủ lên một bộ lông trắng như tuyết, một số con máu thịt đã khô héo gần như chỉ còn da bọc xương, bên ngoài cơ thể bọn chúng một vết thường cũng không có, dường như tất cả đều là tự nhiên già yếu mà chết đi.

Ở trong hang, Hàn Lập đứng bên cạnh một cái xác quái thú nửa thân để trần, sau một lúc lẳng lặng quan sát, lúc này tay áo hắn mới khẽ vung lên, lập tức có vài tia lửa như những con rắn bắn tới, trong nháy mắt mấy cỗ thi thể toàn bộ đều biến thành bụi phấn.

Những thi thể này mặc dù tan thành mây khói, nhưng trên mặt đất chỗ lúc nãy mấy thi thể kia nằm lại có ánh sáng lóe lên không ngừng.

Một tay Hàn Lập chụp xuống, lập tức vài sợi tơ trong suốt không rõ tên gọi dài hơn một thước liền rơi vào trong tay hắn, mấy sợi tơ này đều bị một vòng ánh sáng màu xanh cách không bao lại.

Thần niệm vừa đảo qua!

Sắc mặt Hàn Lập có chút hơi biến đổi, một cánh tay khẽ động, một ngón tay lặng lẽ xuyên qua vòng ánh sáng, khẽ chạm vào một sơi tơ.

Một màn quỷ dị xuất hiện!

Dường như sợi tơ trong suốt kia bỗng nhiên chợt lóe lên, một tầng ánh sáng màu lam lập tức từ ngón tay của hắn lan dọc lên khắp cánh tay.

Nơi ánh sáng màu lam lan tới thì da thịt nơi đó nhanh chóng khô héo quắt queo lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, đồng thời một cỗ khí tức già nua khác thường cũng từ nơi đó tỏa ra.

Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, ngón tay run lên, trong nháy mắt sợi tơ trong suốt đã được kéo ra khỏi đầu ngón tay, đồng thời trên cánh tay của hắn, ánh sáng màu vàng bất chợt xuất hiện, một vầng sáng màu vàng dọc theo cánh tay cuốn về phía trước đem ánh sáng màu lam đang lan tràn mạnh mẽ đánh tan.

Đồng thời trên cánh tay một lần nữa lại xuất hiện ánh sáng màu xanh mênh mông chuyển động, chỉ trong khoảnh khắc cánh tay liền khôi phục lại vẻ sáng bóng chắc nịch như ban đầu, phảng phất như một màn vừa rồi chỉ là ảo giác trong nháy mắt mà thôi.

"Quả nhiên là lực lượng thời gian, mặc dù chưa phải là pháp tắc thời gian chân chính, nhưng cũng là loại thần thông thiên phú cực kỳ hiếm thấy. Nơi này hẳn là nằm trong phạm vi hoạt động của Tu La Thù." Sau khi Hàn Lập thở dài, trong mắt nhanh chóng thoáng qua một tia hưng phấn, rồi tự nói hai câu.

Tiếp theo, ánh sáng xanh trong tay hắn lóe lên, mấy sợi tơ trong suốt khi nãy lập tức biến mất tăm.

Thứ này mặc dù đối với hắn không có gì nguy hiểm, nhưng cũng tuyệt đối không phải là thứ có thể để ở bên ngoài.

Sau đó, Hàn Lập bay ra khỏi hang thú, lấy thung lũng làm trung tâm, hắn bắt đầu cẩn thận lục soát ở những khu vực gần đó.

Nhưng tính ra phải một canh giờ sau, khi hắn một lần nữa bay trở lại thung lũng, thì vẻ mặt lúc này xuất hiện vẻ âm trầm.

Hiển nhiên lần dò xét lúc trước cũng không quá thuận lợi.

Hàn lập trôi nổi một lúc trên bầu trời bên trong thung lũng, trên mặt hắn tràn đầy vẻ suy tư.

Bỗng nhiên lông màu hắn nhướng lên, dường như nhớ ra cái gì đó, tiếp đó hắn một tay bấm niệm pháp quyết, lập tức thần niệm tỏa ra, xuyên xuống dưới đất bắt đầu tìm kiếm, trong nháy mắt liền quét qua độ sâu trăm trượng rồi ngàn trượng dưới đất, nhưng hắn vẫn chưa ngừng lại, mà tiếp tục để thần niệm tiếp tục xuyên sâu xuống bên dưới thêm nữa.

Ước chừng sau thời gian uống cạn chung trà, vẻ mặt Hàn Lập hơi đổi, trên mặt hắn hiện ra vẻ vui mừng, tiếp đó thân hình khẽ động, liền hóa thành một đạo ánh sáng xanh, hướng về một nơi nào đó bay tới.

Khi ánh sáng màu xanh thu vào!

Hàn Lập hiện ra phía trên một cái hồ, nơi này không tính là quá xa so với vị trí ban nãy, hai mắt hắn nhìn xuống phía dưới, sau đó cả người lao thẳng xuống hồ.

"Xì" một tiếng!

Hàn Lập thoáng cái đã xuyên qua mặt hồ lao xuống bên dưới.

Một lúc sau, những âm thanh "rầm rầm" như sét đánh vang lên liên hồi, tiếp đó trên mặt hồ lập tức xuất hiện vô số những tia điện màu vàng uốn lượn xẹt qua xẹt lại, nước bên trong hồ sôi sục cuộn trào, đồng thời có vô số quái ngư hình thù kỳ lạ từ bên dưới lòng hồ phơi bụng nổi lên, cả đám toàn thân đều bị cháy đen, con nào con nấy chỉ còn đang hấp hối.

Nhưng sau khi những tiếng sấm qua đi, dưới hồ lập tức trở lại vẻ tĩnh lặng vốn có, trong lúc nhất thời cái hồ này đã trở thành một cái hồ chết.

Cùng lúc đó, Hàn Lập đã tiến vào trong một đường hầm thô sơ sâu mấy ngàn trượng dưới đất, bốn phía xung quanh đều là những tảng đá màu xanh nhạt bị vỡ thành nhiều mảnh lớn nhỏ khác nhau, đường hầm này miễn cưỡng chỉ có thể đủ cho một người đi qua.

Hơn nữa, đường hầm đó còn dốc xuống, xuyên thẳng đến nơi sâu hơn bên dưới.

Chính là lúc trước, sau khi Hàn Lập dùng thần niệm dò xét vài lần mới tình cờ phát hiện ra chỗ khả nghi này.

Loại đá màu xanh nhạt phủ dưới đáy hồ này hẳn không phải là loại đá tầm thường, bởi vì ngay cả với thần niệm mạnh mẽ như Hàn Lập cũng không cách nào trực tiếp xuyên xuống dưới đất quá sâu.

Đây cũng là lý do mà lúc mới đầu hắn không thể phát hiện ra nơi khả nghi này.

Chẳng qua, sau khi Hàn Lập từ trên một tảng đá nhô ra của đường hầm kia phát hiện một sợi tơ trong suốt tương tự như những sợi tơ lúc trước, thì trong lòng hắn không còn hoài nghi chút nào, lúc này cả người sau một lần nhoáng lên, tốc độ lao xuống ngay lập tức tăng vọt.

Một hơi liền tiến sâu xuống gần vạn trượng dưới đất, lúc này từng đợt sóng nhiệt cực nóng bắt đầu từ phía dưới đường hầm cuồn cuộn cuốn lên.

Nhiệt độ của những đợt sóng nhiệt này rất cao, nếu là những tu sĩ bình thường vừa tiếp xúc, sợ rằng trong nháy mắt sẽ biến thành xác khô.

Hàn Lập đối mặt nhiệt độ cực nóng kia căn bản xem như không thấy, bên ngoài cơ thể hắn chẳng qua chỉ có ánh sáng màu xanh nhàn nhạt ẩn hiện, liền đem hơi nóng trước người đẩy ra.

Hắn tiếp tục nhoáng lên vài cái, xuyên qua mấy chỗ rẽ, lúc này phía trước mặt đã bắt đầu có thể thấy ánh sáng màu hồng chớp hiện, đồng thời còn có những tiếng gầm gừ cùng tiếng người nói truyền đến.

Hai mắt Hàn Lập híp lại, không thấy hắn có bất kỳ động tác gì, nhưng sau khi quanh người nổi lên chi chít những điểm sáng, bóng dáng hắn từ từ trở nên mờ nhạt không rõ, cuối cùng hắn hoàn toàn trở nên vô hình, rồi cứ vậy tiếp tục bay tới.

Sau khi xuyên qua một làn sóng lửa màu đỏ đậm, Hàn Lập liền lặng lẽ từ trong đường hầm bay ra, lúc này hắn xuất hiện trên không một hồ dung nham.

Trong cái hồ này, dung nham đang cuồn cuộn sôi sục, từng đợt sóng nhiệt cùng những cột lửa to cỡ miệng chén cứ thỉnh thoảng từ đó bắn ra, vừa vặn đánh vào lối ra của đường hầm, đem nham thạch quanh cửa đường hầm mài nhẵn nhụi sáng bóng, đồng thời còn tạo nên một màu đỏ ngầu khác thường trên bề mặt nham thạch.

Càng làm người khác kinh ngạc là ở trung tâm hồ dung nham, từng khối tinh thạch long lanh đỏ như lửa đang trôi nổi trong đó.

Thần niệm của Hàn Lập chỉ cần thoáng qua cũng biết được những tinh thạch lớn nhỏ không đều này chính là cực phẩm hỏa linh thạch cực kỳ hiếm gặp ở ngoại giới.

Nhìn lượng hỏa linh khí kinh khủng được ẩn chưa trong những viên tinh thạch đó, nếu như bàn về độ tinh thuần thì dường như chúng còn vượt xa mấy loại cực phẩm hỏa linh thạch thông thường tại Linh giới.

Nhưng tất cả những điều này cũng không thật sự khiến cho Hàn Lập phải chú ý nhiều, bởi vì hiện tại hắn đang lặng lẽ đánh giá một đám yêu quái và một "cô gái" đang đứng bên cạnh hồ dung nham.

Những yêu quái này, cả đám đều nửa trên là người, nửa dưới người dưới là cá, đồng thời còn có bốn cánh tay mọc ra hai bên cơ thể. Trong đó, nam thì trên cánh tay có đeo một chiếc vòng vàng, nữ thì tóc buộc lại bằng một sợi dây màu bạc, kẻ thì chỉ có hai bàn tay không màu đỏ đậm, kẻ thì cầm trong tay một cây giáo ngắn cùng màu, thân thể bọn chúng khe khẽ chớp nháy liên tục.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi