PHÀM NHÂN TU TIÊN

“Ta đương nhiên là hiểu rõ đạo lý này! Lát nữa khi chúng ta ra tay phá trận, hãy làm cho thanh thế lớn hơn một chút, như thế thì cho dù tên Thanh Nguyên Tử kia có thể nhịn không sử dụng những thứ chuẩn bị sau cùng kia thì cũng sẽ không cách nào yên tâm đối phó với Thiên Kiếp được. Tam Toàn đạo hữu, một chút nữa phải nhờ vào ngươi rồi.” Hoàng Nguyên Tử âm trầm cười cười nói.

“Yên tâm, việc phá trận cứ đặt trên mình của ta đi.” Tam Toàn đạo nhân nghe vậy ngạo nghễ trả lời một câu.

Nói xong lời này, một tay Đạo Nhân trẻ tuổi bấm niệm pháp quyết, lập tức một đám mây trắng từ dưới chân bay vọt ra nâng đỡ thân hình hắn, sau đó nhẹ nhàng bay về hướng sơn cốc.

Hoàng Nguyên Tử và Cự Hán thấy vậy cũng không dám lãnh đạm mà cùng đồng thời độn quang theo xuống.

Ba người mới vừa phi hành được chừng hơn trặm dặm thì bỗng nhiên bốn phía vang lên âm thanh ầm ầm, hư không xung quanh mơ hồ một cái, tất cả cảnh vật đều biến đổi, sau đó cả ba người đã hạ thân xuống một rừng cây cao chọc trời.

Cây cối ở trong rừng cây này, cả đám đều cao chừng khoảng trăm trượng, toàn thân ngăm đen trông như từ kim loại,hắc thiết đúc thành vậy.

Ngay khi ba người vừa xuất hiện trong khu rừng, lập tức những cây đại thụ ở bốn phía lay động kịch liệt làm đất đai rung chuyển, tiếp đó chúng nghiêng mình rồi nhao nhao đập xuống phía ba người. Những cây đại thụ này chưa thực sự đập tới mà từng trận Kình Phong đã cuồn cuộn ép xuống.

“Lọai trận pháp đơn giản thế này mà cũng muốn vây khốn bổn toạn, thật là cực kỳ nực cười.” Tam Toàn đạo nhân vừa thấy tình hình như thế thì phá lên cười ha ha nói.

Không thấy hắn vận dụng bảo vật gì mà chỉ hét lớn một tiếng, hai ống tay áo hướng tới phía trước vung lên, từng luồng Hoàng Khí từ đó tuôn ra rồi tỏa ra bốn phương tám hướng.

Một màn kinh người xuất hiện.

Những cây Đại Thụ màu đen sau khi bị Hoàng Phong cuốn tới lập tức bay ra ngoài như rơm rạ, tiếp đó vang lên một tiếng trầm đục rồi toàn bộ chúng đều bị hóa thành đất cát trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa.

Lúc này, hư không bốn phía vặn vẹo một hồi rồi khôi phục lại cảnh sắc trước kia.

Thân hình Tam Toàn đạo nhân khẽ động, tiếp tục bay tới phía trước.

Thanh Nguyên Tử và Cự Hán ở phía sau thấy thế không khỏi tỏ ra vui vẻ.

Tới khi ba người vừa mới bay vào bên trong được hơn chục trượng thì mấy quả đồi núi phía dưới bỗng nhiên tỏa ra hào quang rực rỡ, ba tòa Phù Trận lớn gần một mẫu lóe lên mà hiện ra ở đỉnh những quả đồi đó, từ bên trong chúng vang lên những tiếng xé gió, tiếp đó là vô số Hỏa Cầu chằng chịt hiện lên bắn tới ba người với khí thế phô thiên cái địa.

Tam Toàn đạo nhân thấy vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, một ngón tay phía trong tay áo khẽ động, đột nhiên Lục Quang lóe lên rồi hiện lên ba cột sáng màu xanh lục vừa thô vừa to bắn xuống phía dưới.

Ba tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên!

Ba cột sáng giống như ba con Linh Xà uốn éo vặn vẹo đi qua những Hỏa Cầu kia rồi hung hăng đánh vào ba tòa Phù Trận, lập tức đem tất cả đồi núi phía dưới nghiền thành đất bằng.

Thân hình Tam Toàn đạo nhân không hề dừng lại chút nào mà trực tiếp độn quang vượt qua những đồi núi này.

Hoàng Nguyên Tử và Cự Hán liếc nhìn nhau, sau đó cười hì hì theo xuống dưới.

Hiển nhiên là tuy rằng Thanh Nguyên Tử bố trí rất nhiều cấm chế, nhưng những chố ngoài rìa bình thường chỉ dùng để đối phó với những tên có tu vi thấp kém mà thôi.

Chỉ có những cấm chế gần với sơn cốc mới thật sự là hạch tâm, là những Pháp Trận chuyên dùng để đối phó với những tồn tại cùng giai Đại Thừa.

Ở miệng một hang động lớn phía trong sơn cốc, Nghiên Lệ đang ngồi xếp bằng, bỗng nhiên hai bên tai chấn động truyền đến âm thanh ngưng trọng của Thanh Nguyên Tử:

“Nghiên Nhi, hãy coi chừng, bên ngoài có đại địch của Vi Sư xông vào trận, ngươi hãy cầm lấy mấy thứ bảo vật lúc trước ta giao cho ngươi đi chủ trì mười tám cái Thiên Sát Trận kia đi.”

“Vâng thưa Sư Tôn, Nghiên Nhi lập tức đi ngay.” Nghiên Lệ rùng mình, vội vàng đứng dậy thi lễ về phía không trung rồi lên tiếng nói.

Giờ phút này, tất cả Đại Trận, Cấm Chế ở trong sơn cốc đều đã được mở ra triệt để.

Một tầng hào quang đủ mọi màu sắc cùng với những luồng gió mạnh màu đen liên tục rít gào quay cuồng trong hư không khiến cho không có bất cứ ai có thể nhìn thấy rõ được bất kỳ vật gì ở trong sơn cốc.

Ngoại trừ những tiếng sấm cùng những âm thanh trầm thấp thi thoảng phát ra từ bên ngoài, rôt cuộc thì Nàng này cũng không cách gì cảm ứng được một chút động tĩnh nào từ chỗ Đài Cao nữa rồi.

“Ngươi không cần phải lo lắng, nếu có người chủ trì Đại Trận thì uy năng của mười tám Thiên Sát Trận này tối thiểu cũng phải tăng lên hơn hai thành, đủ để ngăn cản những kẻ thù bên ngoài kia mấy ngày rồi, chờ tới khi ta vượt qua Thiên Kiếp lập tức có thể tựu mình đối phó với mấy tên Đại Địch này.” Dường như Thanh Nguyên Tử đã nhận ra sự bất an trong nội tâm Đồ Đệ của mình, vậy nê cười cười an ủi nàng vài câu.

Ngiên Lệ nghe được lời này lập tức buông lỏng tâm sự trong lòng xuống.

Sư Phụ còn có thể rảnh rỗi truyền âm cho mình, có lẽ vẫn còn dư lực chống đỡ Thiên Kiếp.

Lúc này, Nàng không hề do dự mà độn quang hóa thành một luồng sáng vàng phá không bay ra ngoài miệng hang.

Một lát sau, Nghiên Lệ đứng phía trên một ngọn núi, phía dưới thân đang trôi nổi một kiện pháp khí cực lớn có hình dáng như một cái la bàn, xung quanh phía trên đang cắm chằng chịt vô số lá cờ nhỏ có màu sắc khác nhau.

Mà bàn thân Nàng thì thần sắc ngưng trọng nhìn về một cái Gương Đồng trong tay.

Trong gương đồng chớp động hiện lên những hình ảnh khác nhau, thình lình chính là Tam Toàn đạo nhân đang thúc dục một cây Phi Đao màu trắng, bay múa lên cao xuống thấp một hồi như một con Giao Long, lập tức đem Kim Quang trải rộng bên ngoài Pháp Trận bài trừ sạch sẽ.

Tam Toàn đạo nhân chớp động một cái, liền từ trong tấm hình biến mất vô ảnh vô tung.

Nghiên Lệ thấy tình hình này không khỏi hít một hơi khí lạnh, lông mày khẽ nhíu chặt lại.

Mặc dù Nàng biết rằng những kẻ có thể được Thanh Nguyên Tử coi là đại địch thì khẳng định cũng là những tồn tại Đại Thừa, nhưng không nghĩ tới đối phương lại có tạo nghệ về phương diện Trận Pháp cao tới như thế.

Xem ra cấm chế bên ngoài tuy nhiều nhưng cũng tuyệt đối không thể ngăn cản được đối phương quá lâu. Nếu muốn tranh thủ thời gian cho Sư Phụ mình thì có lẽ cũng chỉ có thể dựa vào chính mình chủ trì mười tám cái Thiên Sát Đại Trận kia thôi.

Trong lòng Nghiên Lệ suy nghĩ như vậy, lập tức không dám chậm trễ, một tay đánh ra một chiêu xuống phía dưới thân, tức thì nhoáng một cái có vài cái trận kỳ biến thành một làn khói xanh không thấy đâu nữa.

Sau thời gian cạn một chén trà, phụ cận sơn cốc vốn đang có những trận cuồng phong gào thét tới cát bay đá chạy bỗng nhiên từ dưới mặt đất nứt ra từng cái khe hở, từ đó tuôn ra những luồng sương mù có màu đỏ như máu cuồn cuộn tỏa ra bốn phía, lập tức đem bốn phía cả tòa núi cốc che phủ trong đó.

Theo đó vang lên những âm thanh tiêm minh chói tai, từ trong Huyết Vụ nổi lên những âm thanh gào khóc thảm thiết, phía bên trong mơ hồ có vô số bóng đen cực lớn như ẩn như hiện, một cỗ sát khí từ đó phóng thẳng lên trời, đem mây đen phía trên bầu trời mạnh mẽ mở tách ra hơn một nửa.

Trong thời gian thật ngắn, Nghiên Lệ đã kích phát tất cả toàn bộ mười tám tòa pháp trận cực kỳ huyền diệu xung quanh sơn cốc.

Nếu chỉ bằng một tòa Pháp Trận thì cũng chẳng là gì đối với những tồn tại Đại Thừa kỳ.

Mười tám tòa Thiên Sát Trận này liên hoàn với nhau, từng trận từng trận đan xen vào nhau, Trong suy nghĩ của người khác thì như đang đối mặt với chỉ một tòa nhưng thật ra là không thể không cùng lúc đối mặt chống lại cả mười tám tòa Pháp Trận.

Kể từ đó, nếu như không thể đồng thời phá vỡ cả mười tám tòa trận pháp này thì cũng chỉ có thể kiên nhẫn phá giải từng tòa Pháp Trận một mà thôi.

Đây chính là nguyên nhân mà Thanh Nguyên Tử dù đã biết rõ có đại địch xâm nhập nơi Độ Kiếp của mình nhưng vẫn có thể trấn định dị thường như vậy.

Qủa nhiên hơn nửa ngày sau, khi Tam Toàn đạo nhân mang theo hai người Hoàng Nguyên Tử một đường xông tới phụ cận sơn cốc, nhìn thấy rõ ràng tình hình của mười tám tòa Thiên Sát Đại Trận trước mặt, nét mặt thoáng cái trở nên âm trầm.

Tới khi bọn người Hoàng Nguyên Tử phía sau cùng hiểu rõ huyền cơ của những Pháp Trận này, sắc mặt thoáng một cái tái nhợt thêm vài phần.

“Nói như vậy thì chúng ta phải phá vỡ từng tòa từng tòa Pháp Trận này mới có thể tiến nhập vào trong sơn cốc rồi.” Hoàng Nguyên Tử nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Chỉ sợ là không thể không làm như thế rồi. Tuy nhiên loại Liên Hoàn Trận này, khó phá nhất chỉ là tòa đầu tiên thôi, chỉ cần phá vỡ được một tòa, bởi vì lực lượng tăng cường giảm bớt nên những cái Pháp Trận đằng sau cũng dễ giải quyết hơn nhiều, nhưng cũng bởi vậy mà uy năng của tòa trận pháp cấm chế đầu tiên này tương đương với uy năng của mười tám tòa trận pháp, muốn bài trừ nó thật đúng là phải hao phí một hồi tay chân lớn đấy.” Tam Toàn đạo nhân suy nghĩ một hồi rồi trả lời.

“Hừ, tên khốn Thanh Nguyên Tử này quả là xảo trá, nhưng cho rằng có thể dựa vào nó làm khó ta thì đúng là sai lầm mười phần rồi. Tam Toàn đạo hữu, muốn bài trừ những trận pháp này thì phải mất bao nhiêu thời gian?” Hoàng Nguyên Tử hừ một tiếng hỏi.

“Nếu đạo hữu chịu dùng Cửu Huyễn Như Ý Môn tương trợ mà nói, đại khái khoảng bốn ngày là đủ.” Tam Toàn đạo nhân tựu định giá trong chốc lát, sau đó nói.

“Bốn ngày thì không được, nói không chừng Thiên Kiếp của tên Thanh Nguyên Tử kia lại chấm dứt sớm cũng nên. Như vậy đi, tới thời điểm mấu chốt ta sẽ vận dụng Tử Mẫu Thi Âm Lôi giúp ngươi một chút. Phải bài trừ tất cả những pháp trận bên ngoài sơn cốc này trong vòng ba ngày mới được” Hoàng Nguyên tử dữ tợn nói.

“Tử Mẫu Thi Âm Lôi! Không nghĩ tới nagy cả bảo vật này mà đạo hữu cũng đã chuẩn bị bên mình rồi, nếu có vật ấy thì việc phá bỏ mười tám tòa Thiên Sát Trận này trong vòng ba ngày ta có thể nắm chắc mười phần không có vấn đề gì rồi.” Tam Toàn đạo nhân nghe tên bảo vật của Hoàng Nguyên Tử, sắc mặt hơi đổi, nhưng lập tức khôi phục lại như ban đầu nói.

“Rất tốt, Bất Diệt đạo hữu, ngươi không cần rat ay, cứ ở một bên nghỉ ngơi dưỡng sức là được rồi. tới thời điểm giao thủ với Thanh Nguyên Tử mới là lúc chính thức cần ngươi xuất ra đại lực đấy.” Hoàng Nguyên Tử gật đầu nhẹ rồi quay lại nói với Cự Hán một câu như vậy.

“Điều này không cần Hoàng huynh phải nói bổn tọa cũng biết. mấy môn thần thông của Thanh Nguyên tử cũng chỉ có công pháp của ta mới vừa vặn khắc chế được một chút thôi.” Bất Diệt Thiên Tôn ngoác miệng rộng, chẳng hề để ý nói.

Hoàng Nguyên Tử âm trầm cười một tiếng, không nói gì nữa, đột nhiên một tay ngửa ra, hào quang tỏa sáng, thoáng cái hiện ra một Cánh Cửa nhỏ tỏa ra ánh sáng long lanh, tiếp đó tay hắn vung lên mà ném nó đi.

Trên bầu trời nổi lên những âm thanh sấm vang gió giật, một luồng sáng trắng chói mắt tỏa ra rực rỡ, rồi từ trên trời giáng xuống một Cánh Cửa lớn cao tới vài chục trượng.

Thân hình Hoàng Nguyên Tử lắc lưu một cái liền xuất hiện trên đỉnh của Cánh Cửa một cách nhẹ nhàng.

Từ Cánh Cửa vang lên một tiếng nổ lớn, lập tức bí mật mang theo lôi quang bao quanh bay tới phía đại trận ở đối diện.

Tam Toàn đạo nhân cười hắc hắc một tiếng, sau đó một tay bấm niệm pháp quyết, thân hình bắn theo sát phía sau Cánh Cửa.

Cự Hán dùng bàn tay sờ sờ vào cái sừng cong trên đỉnh đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười âm hiểm, sau đó mới không chút hoang mang từ từ bay theo.

Trên không trung một cái đầm lầy bên trong Địa Uyên, bỗng nhiên hư không vặn vẹo một hồi khác thường, tiếp đó vang lên âm thanh bén nhọn chói tai, một luồng Kiếm Quang màu xanh thẫm lớn hơn trăm trượng lóe lên mà hiện ra rồi hời hợt chém xuống một cái.

Lúc này trên không đầm lầy nổi lên một tiếng giòn vang, toàn bộ bầu trời vậy mà bị một đạo Kiếm mờ màu lục chém ra làm hai nửa.

Theo đó vang lên tiếng oanh minh, một chiếc Cự Chu màu đen dài hơn ngàn trượng mạnh mẽ từ trong vết kiếm lách vào, lóe lên một cái đã bay vào phiến không gian này.

Ngay phía trên boong của Cự Chu cực lớn này, có một gã nam tử mặc áo bào xanh, hai tay để sau lưng đang đứng ở đó, thần sắc vô cùng bình thản.

“Hàn tiền bối, nơi này chính là nơi người bạn của người đang ẩn cư sao?” một nử tử áo đen sau lưng nam tử quét mắt nhìn bốn phía một vòng, không nhịn được phải mở miệng hỏi.

“Đúng vậy, Huyết Phách đạo hữu cảm thấy hơi kỳ quái phải không?” Nam tử thoáng nở nụ cười trả lời.

Nam tử này và nữ tử áo đen kia, tự nhiên chính là Hàn Lập cùng với Huyết Phách mới từ Phi Linh Tộc bên kia đi tới đây rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi