PHÀM NHÂN TU TIÊN

“Việc này… Lúc trước trí nhớ thiếp thân còn chưa hoàn toàn thoát khỏi phong ấn nên mới ngộ nhận Hư Thiên đỉnh là chìa khóa chân chính. Nhưng thiếp thân có thể cam đoan, nếu dùng chìa khóa này mà thực sự không thể tiến vào Thiên Đỉnh cung thì thiếp thân tuyệt đối không dám yêu cầu tiền bối mạo hiểm xông vào cung. Tuy nhiên, nếu đã có thể tiến vào trong, thiếp thân tin tưởng bảo vật bên trong cung sẽ không làm Hàn tiền bối thất vọng.” Huyết Phách có chút lúng túng, nói.

“Lúc trước ngươi đã nói rất nhiều về sự tình Thiên Đỉnh chân nhân năm đó rồi. Động phủ còn sót lại tại Hạ giới của một tiền bối đã phi thăng Chân Tiên giới hoàn toàn đủ để ta động tâm. Cho dù không vì những bảo vật này, lúc trước nếu ta đã đáp ứng cứu bản thể của đạo hữu ra khỏi nơi đó thì ta cũng sẽ không dễ dàng nuốt lời như vậy đâu. Ngươi yên tâm đi, với thần thông hiện tại của ta, cho dù không có bất kỳ chìa khóa nào ta cũng có khả năng dùng sức mạnh tiến vào Thiên Đỉnh cung. Hiện giờ đã có chìa khóa Hư Thiên đỉnh này thì ta nắm chắc chín thành trở lên có thể tiến vào trong đó.” Sau khi Hàn Lập nhìn Huyết Phách một lát bỗng nhiên cười khẽ, nói.

“Đa tạ đại ân của Hàn tiền bối. Nếu bản thể thoát được ra, vãn bối nhất định …”

“Tốt rồi! Lời cảm ơn vẫn nên chờ khi ta cứu bản thể của Băng Phách đạo hữu ra hẵng nói. Chỉ có điều, chìa khóa Thiên Đỉnh cung không chỉ có một cái. Lúc trước đám người Băng Phách đạo hữu đã từng dùng bí thuật trong Kim Khuyết Ngọc Thư luyện chế rất nhiều chìa khóa phỏng chế. Đến lúc Thiên Đỉnh cung hiện thế, cường giả hội tụ tại đây chắc hẳn sẽ không ít. Ngẫm lại thì hai người Thanh Bình đạo nhân và Vạn Hoa hoa phu nhân ta gặp trong Huyết Hạc thành chắc cũng là vì việc này mới tìm tới vị Thái Thượng Trưởng lão của Huyết Cốt môn kia.” Hàn Lập tự đánh giá rồi mở miệng.

“Cái gì? Tiền bối đã gặp mặt Trưởng lão có tu vi Đại Thừa của Huyết Cốt môn trấn thủ Huyết Hạc thành kia sao. Ta nhớ năm đó trong những người cùng bản thể tiến vào Thiên Đỉnh cung đích xác có một cường giả Huyết Cốt môn. Trong tay Huyết Cốt môn còn giữ một số lượng chìa khóa cũng không phải điều gì kỳ quái. Nhưng nếu Huyết Cốt môn tiến vào Vạn Nguyệt sơn mạch với quy mô lớn thì đúng là có chút phiền phức rồi.” Huyết Phách nghe xong liền biến sắc.

“Ta nhìn phong thái vị Thái Thượng Trưởng lão kia ở Huyết Hạc thành thì chắc hắn sẽ không mời đồng môn tham gia, bằng không sẽ không có tồn tại Đại Thừa từ các tông phái khác tìm tới tận cửa như vậy. Không những không mời đồng môn, ta nghĩ hắn còn giấu biệt chìa khóa và chuyện Thiên Đỉnh cung nữa. Hơn phân nửa những người đang nắm giữ chìa khóa chắc cũng có cách nghĩ như vậy. Cho nên, trừ những người đang nắm giữ chìa khóa ra thì những người khác tiến vào Vạn Nguyệt sơn mạch hơn phân nửa chỉ là nghe đồn đại sắp tới thời điểm Thiên Đỉnh cung mở ra mà kéo đến. Cho dù những người này có nhiều hơn nữa cũng vô phương tiến vào trong cung, thế nên hoàn toàn không tạo thành uy hiếp gì với chúng ta được.” Hàn Lập lắc đầu, trả lời.

“Nhưng chỉ e những người kia sẽ không cam tâm để những người có chìa khóa yên ổn tiến nhập Thiên Đỉnh cung.” Chu Quả Nhi đứng một bên không nhịn được nói chen vào.

“Trước khi tiến vào Thiên Đỉnh cung nhất định sẽ có một hồi chém giết, nhưng đã có ta ở đây thì các ngươi còn sợ gì nữa? Tuy nhiên, bên trong Thiên Đỉnh cung có thể sẽ có chút nguy hiểm. Hoa Thạch, ngươi và Chu Quả Nhi ở lại nơi này, chờ ta và Huyết Phách đạo hữu đi ra là được rồi. Các ngươi nên cẩn thận một chút, đừng để những người khác ngoài kia phát hiện ra. Hiện giờ những kẻ dám tiến vào Vạn Nguyệt sơn mạch cũng không phải hạng tầm thường đâu.” Hàn Lập nhàn nhạt phân phó.

Chu Quả Nhi và Hoa Thạch lão tổ nghe vậy, trong lòng liền rùng mình, lập tức cung kính tuân mệnh.

“Huyết Phách đạo hữu, theo lời ngươi thì gần tới thời điểm Thiên Đỉnh cung mở ra, Hư Thiên đỉnh sẽ có cảm ứng, hơn nữa cũng chỉ dẫn chúng ta đến địa điểm chuẩn xác. Những lời này không sai chứ?” Hàn Lập quay đầu lại hỏi Huyết Phách một câu.

“Thưa đúng thế. Sở dĩ có nhiều người tranh đoạt chìa khóa phỏng chế cũng chủ yếu là vì công dụng này.” Huyết Phách trả lời rất chắc chắn.

“Vậy là tốt rồi. Việc chúng ta cần làm bây giờ là lo nghỉ ngơi dưỡng sức, bình tĩnh chờ Thiên Đỉnh cung xuất thế.” Hàn Lập gật gật đầu, thong thả nói.

Huyết Phách đương nhiên không có ý kiến gì, liên tục gật đầu đồng ý.

Vì thế nhóm người Hàn Lập tạm thời ở lại trong động phủ này.

Thời gian từng ngày qua đi, vốn dĩ tu tiên giả ở Vạn Nguyệt sơn mạch cũng không nhiều lắm, nay lại dần dần náo nhiệt lên.

Tin tức liên quan tới Thiên Đỉnh cung sắp xuất thế không ngờ lại được truyền ra chính từ trong Huyết Hạc thành.

Một vài tu tiên giả có thực lực ở khu vực xung quanh vừa nghe được tin tức này lập tức hành động. Chỉ trong một thời gian ngắn, bọn họ đã tụ tập rất đông ở Vạn Nguyệt sơn mạch.

Chẳng qua vì Huyết Hạc thành gần sơn mạch nhất, nên những tu tiên giả tiến vào trước có đến tám chín phần mười là người của thành này.

Trong đó tỉ lệ đệ tử Huyết Cốt môn chiếm không ít.

Nhưng theo thời gian trôi qua, dần dần đã có người từ các khu vực khác xuất hiện. Càng ngày số lượng người đổ về càng đông hơn.

Tuy nhiên, Vạn Nguyệt sơn mạch là một dãy núi siêu lớn. Cho dù nhiều người hơn nữa tiến vào trong đó cũng như “đá chìm đáy biển” mà thôi, hoàn toàn biến mất không thấy bóng dáng.

Nhưng một vài kẻ thực lực hơn người và tính tình táo bạo nếu thấy hoài nghi người nào có chìa khóa liền bắt đầu chém giết tranh đoạt. Mặc dù phần lớn kết quả những trận kịch chiến này là không được như mong muốn. Nhưng cũng có một số trận chiến sau khi kết thúc, kẻ thắng trận đã tìm thấy một cái tiểu đỉnh từ trên người đối thủ. Tức thì lại châm ngòi hàng loạt những cuộc đại chiến càng thêm đẫm máu nổ ra khắp nơi trong Vạn Nguyệt sơn mạch.

Mà ở những chỗ cách xa nơi này, còn có rất nhiều người trên Huyết Thiên đại lục nghe được lời đồn đang trên đường chạy tới Vạn Nguyệt sơn mạch.

Chỉ có điều những người này đã không kịp nữa rồi.

Nửa tháng sau, trong một đầm nước không rõ tên thuộc Vạn Nguyệt sơn mạch, đột nhiên một đạo hào quang ngũ sắc thần bí phóng lên cao, sau đó nó hóa thành vô số phù văn tan biến vào hư không.

Cùng lúc đó, Hàn Lập đang nhắm mắt tu luyện trong mật thất sâu trong lòng núi, bỗng khẽ động thần sắc, tay áo phất lên, một tiểu đỉnh màu xanh chói mắt chớp động mấy cái bay vút ra ngoài.

“Huyết Phách, chuẩn bị một chút đi, đã đến thời gian xuất phát.” Hàn Lập chăm chú nhìn mặt ngoài tiểu đỉnh màu xanh đang xuất hiện vô số phù văn quỷ dị, không chút do dự truyền âm một câu ra ngoài.

Huyết Phách đang ngồi trong một gian của động phủ lập tức đứng dậy, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng.

Một lát sau, một đạo cầu vồng xanh dài vài chục trượng từ trong lòng núi vọt ra, bay thẳng tới một chỗ nào đó trong Vạn Nguyệt sơn mạch.

Tình hình giống hệt như vậy cũng phát sinh ở hơn ba mươi chỗ bí ẩn khác trong sơn mạch.

Từ những nơi đó cũng nổi lên tiếng xé gió, rồi một hoặc vài đạo, thậm chí là vài chục, hơn trăm đạo độn quang bay ra cùng một lúc, tất cả đều điên cuồng bay về một hướng.

Những người này không thèm che giấu hành động chút nào nên đương nhiên làm kinh động đến những tu tiên giả Huyết Thiên đang ẩn mình trong sơn mạch. Bọn chúng không chút do dự bay theo.

Một vài đạo độn quang có tốc độ cực kỳ nhanh thậm chí còn đuổi kịp những người bay phía trước, rất nhanh đã phát sinh những trận đấu pháp vô cùng ác liệt.

Hàn Lập thấy độn tốc của Huyết Phách quá chậm nên sớm đã mở rộng độn quang của mình bao trọn cả nữ tử này vào trong, hợp hai làm một tiếp tục bắn về phía trước.

Với độn tốc nhanh như vậy, nếu mấy kẻ gần đó phát hiện ra thì cho dù muốn đuổi cũng gần như là chuyện không thể.

Nhiều người chỉ cảm thấy một ánh chớp xanh xẹt qua không trung một cái rồi một đạo cầu vồng xanh ở phía chân trời bên này đã vọt tới tận phía chân trời bên kia, trong nháy mắt đã mơ hồ biến mất không thấy đâu nữa. Chỉ còn để lại dư âm phá không lượn lờ giữa không trung.

Tất cả những người nhìn thấy cảnh này đều vô cùng hoảng sợ, lập tức vứt tất cả ý nghĩ cướp chìa khóa trong lòng lên tận chín tầng mây, nhanh chóng đi tìm mục tiêu khác.

Tuy nhiên, Huyết Thiên đại lục vốn đầy kẻ dũng mãnh vô cùng, chưa bao giờ thiếu những tên to gan lớn mật hết sức tự phụ.

Đúng lúc đạo cầu vồng xanh kia bay ngang qua bầu trời phía trên một hạp cốc sâu không thấy đáy, đột nhiên tiếng xé gió “vù vù” từ phía dưới vọng lên, vô số Phạn văn tuôn ra. Trong chớp mắt chúng đã tạo thành một tòa trận pháp bằng ánh sáng cực kỳ huyền diệu.

“Đạo hữu chậm đã, tại hạ có chuyện muốn thương lượng cùng các hạ một chút.” Một giọng nói từ trong quang trận cùng lúc truyền ra.

Lời nói của người này rất khách khí, nhưng động tác lúc trước lại không hề dừng lại chút nào. Chỉ thấy sau khi quang trận kia quay tít một vòng, một lực hút kinh người bỗng nhiên cuốn tới đạo cầu vồng xanh.

Hàn Lập thấy vậy hết sức giận dữ, căn bản không có ý định trả lời. Hằn thò một bàn tay từ trong ống tay áo ra rồi nhẹ nhàng vỗ xuống phía dưới. Một chưởng lực lớn gấp mười lần lực hút do quang trận tạo ra lập tức cuồn cuộn đè xuống.

“Oanh” một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa.

Chẳng những quang trận và lực hút kia vỡ tan ra mà cả hạp cốc dài mấy dặm phía dưới thoáng cái đều bị sụp đổ.

Tên gia hỏa tự phụ vượt xa tồn tại cùng giai trốn ở phía dưới càng không kịp tránh né, lập tức bị nghiền nát thành một đoàn huyết vụ, ngay cả nguyên anh cũng không may mắn thoát được.

Mà đạo cầu vồng xanh trên trời cao không dừng lại chút nào, trực tiếp lóe lên mấy cái rồi biến mất ở đường chân trời xa xa.

Một lát sau, trong một ngọn núi nhỏ gần hạp cốc vừa bị sụp đổ, mấy đạo huyết quang đột nhiên lao ra. Bọn chúng lượn một vòng rồi tụ lại phía trên bầu trời hạp cốc, từng đạo hư ảnh dần dần hiện rõ.

Đó là một đám người mang phục sức khác nhau.

Nam nữ già trẻ đều có, ước chừng hơn bảy tám người, nhưng khí tức trên thân thể mỗi người đều rất khác người bình thường.

Giờ phút này, cả đám đang nhìn vết máu lốm đốm phía dưới, sắc mặt đều khó coi vô cùng.

“Làm thế nào bây giờ? Có nên đuổi theo rửa hận báo thù thay Nha đạo hữu hay không?” Một thiếu nữ mặc áo màu xanh biếc bỗng nhiên hỏi một câu.

“Đừng nói giỡn. Nha đạo hữu tìm nhầm đối thủ, không ngờ lại chọn một lão tổ Đại Thừa kỳ. Chuyện này không thể trách người ngoài được.” Một gã nam tử tóc tai bù xù không chút do dự, nói.

“Đúng vậy. Tu vi Nha huynh không dưới ta và ngươi, theo lý thuyết cũng có thể chèo chống với lão tổ Đại Thừa kỳ được nhất thời nửa khắc. Đối phương có thể một đòn diệt sát Nha đạo hữu, chỉ e trong hàng lão tổ Đại Thừa cũng là tồn tại đứng đầu, thì đối phó với chúng ta cũng chỉ như thổi bụi mà thôi. Diệp Tiên tử nếu muốn báo thù cho hắn xin cứ đi một mình là được, huynh đệ chúng ta chắc chắn sẽ không dính vào việc này.” Một lão giả tướng mạo xấu xí, cơ thịt trên mặt co rút, mở miệng.

“Tiểu muội cũng chỉ nói vậy mà thôi. Chư vị không dám trêu chọc đại địch bậc này thì tiểu muội sẽ càng không đi làm chuyện mất mặt như thế. Chẳng qua bây giờ sự tình đã đến nước này, chúng ta cũng không thể tiếp tục “ôm cây đợi thỏ” được nữa, cũng nên nhanh chóng tiến tới chỗ Thiên Đỉnh cung xuất thế xem có thể “đục nước béo cò” hay không!” Thiếu nữ gượng cười hai tiếng, trả lời.

Vì thế mấy người này sau khi thương lượng một lát liền hóa thành những đạo độn quang chọn một phương lao vút đi.

“Phanh” một âm thanh khẽ vang lên.

Một cự hán thân cao mấy trượng ngăn cản phía trước bị một ngón tay Hàn Lập bên trong đạo độn quang điểm nhẹ một chỉ. Ngay lập tức đầu và nguyên anh của gã liền “ầm” một tiếng nổ tung ra.

Thi thể không đầu nhoáng một cái từ trên cao rơi xuống phía dưới.

Đạo cầu vồng xanh chói mắt lắc lư mấy cái rồi trực tiếp xuyên thủng thân hình mấy kẻ phía sau cự hán, trong nháy mắt đã chém bọn họ thành hai nửa, sau đó mơ hồ biến mất trong không trung phía sau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi