PHÀM NHÂN TU TIÊN

“ Hư Hoàng Đỉnh? Huyết Phách đạo hữu lấy ra vật này, chẳng lẽ chỉ cần nó là có thể dễ dàng giải khai phong ấn sao?” Hàn Lập kinh ngạc hỏi.

“Đương nhiên là không được. Đường tắt mà vãn bối từng nói thực ra vẫn rất cần có tiền bối làm chủ sử dụng Hư Thiên Đỉnh phá giải phong ấn, vãn bối chỉ có thể cầm Hư Hoàng Đỉnh đứng một bên sử dụng bí thuật trợ giúp mà thôi. Đỉnh này là do năm đó bản thể của vãn bối tự tay luyện chế, cho nên bên trong có trộn lẫn vài giọt máu huyết, nhờ đó mà có thể phát huy ra một ít tác dụng huyền diệu mà những chìa khóa bình thường không thể có được.” Huyết Phách cung kính trả lời.

“ Ngươi đã nắm chắc việc sử dụng hai đỉnh đủ để giải khai phong ấn, vậy thì thử một lần đi, nếu như không được ta đành dùng tới pháp lực thử mạnh mẽ phá tan phong ấn sau vậy” Hàn Lập sờ cằm chốc lát, quyết định nói.

Huyết Phách tự nhiên không có ý kiến khác, lập tức gật đầu đồng ý.

Vì vậy, Hàn Lập không nói hai lời đem Tiểu Đỉnh ném lên không trung, tiếp đó tay áo run lên bắn ra một dải sáng xanh mờ, lóe lên đã chui vào phía dưới Tiểu Đỉnh không thấy bóng dáng.

Sau một khắc, Hư Thiên Đỉnh đón gió thoáng chốc biến thành lớn hơn chục trượng như một quái vật khổng lồ, mặt ngoài vô số phù văn cây cỏ hoa lá chim muông được điêu khắc bắt đầu hiện rõ ra, vây quanh Cự Đỉnh rồi xoay quanh bay múa bất định.

Huyết Phách bên cạnh thấy vậy, không chút do dự mà cũng xuất thủ.

Nàng cầm Tiểu Đỉnh trong tay lên, há miệng phun lên nó mấy đoàn máu huyết đỏ tươi.

“ Phốc phốc” vài tiếng, tất cả máu huyết đều đón gió nổ tan ra biến thành một làn huyết vụ, rồi như có linh tính mà bao bọc lấy toàn bộ Tiểu Đỉnh bên trong nó.

Theo đó, Huyết Phách lẩm bẩm trên không trung, thân hình uốn éo mơ hồ hóa thành một đạo Huyết Ảnh trực tiếp nhảy vào bên trong huyết vụ.

Lúc này, Hư Hoàng Đỉnh kêu lên một tiếng thanh minh, nó quay tít một vòng đem tất cả huyết vụ ở bốn phía hút vào trong nó, tiếp đó nhoáng lên một cái, miệng chiếc đỉnh bỗng nhiên vô số phù văn đỏ như máu, chúng ngưng tụ lại với nhau biến ảo thành một gương mặt mỹ nữ cực kỳ quỷ dị, dung nhan thình lình giống hệt với Huyết Phách, chẳng qua trên mặt chẳng có chút biểu tình nào, được bao phủ bởi một tầng huyết quang nhàn nhạt.

“Hàn tiền bối, ta chỉ có đủ lực lượng sử dụng một kích mà thôi. Tiền bối nhất định phải nắm chắc cơ hội tốt nhất để ra tay đấy.” Mỹ nữ có gương mặt đờ đẫn nói đôi câu, há miệng thở ra hơi thở thơm mùi đàn hương, bắn ra một chù tơ máu óng ánh.

Những tơ máu này phát ra âm thanh “ xùy xùy”, lại đơn giản đến không thể tin được mà xuyên qua màn sáng năm màu.

Từ gương mặt của mỹ nữ lại phát ra một tiếng kêu thê lương.

Những tơ máu kia nhao nhao nổ tung ra, nồng đậm huyết vụ ngưng tụ lại với nhau lại một lần nữa biến ảo thành từng mảng huyết văn khảm nạm phía trên màn sáng năm màu, nhìn lên vô cùng quỷ dị.

Hai mắt Hàn Lập trông thấy cảnh này thì sáng ngời lên, lóe lên đến bên cảnh Hư Thiên Đỉnh đã biến thành khổng lồ, đồng thời hai bàn tay vỗ mạnh xuống.

“Đương” một tiếng trầm đục như chuông ngân vang lên.

Mặt ngoài Cự Đỉnh màu xanh tỏa ra hang vạn đạo ánh sáng, biến ảo thành những loại hư ảnh chim hoa tôm cá, hình thể cũng lập tức tăng lên một lần nữa, rồi trực tiếp nhào vào màn sáng năm màu.

Tiếng “Phốc phôc” nổ lớn.

Các loại hư ảnh tiếp xúc với phong ấn lại xem như không có gì mà nhao nhao từ phía những huyết văn trực tiếp chui vào trong đó.

Sau một khắc, mặt ngoài Cự Đỉnh chợt trở nên ẩn hiện, đồng thời phạm vi vài dặm bên trong màn sáng năm màu đều nổi lên âm thanh ông ông, theo đó một tia khí trắng từ trong đám huyết văn bay ra, vừa tiếp xúc với hư không lập tức biến thành từng đợt chấn động khác thường tỏa ra bốn phương tám hướng.

Hàn Lập thấy vậy, khuôn mặt tỏ ra vui vẻ, hiển nhiên là sự phối hợp giữa hai người thật sự có hi vọng phá mở phong ấn.

Nhưng vào lúc này, bên cạnh bỗng truyền đến tiếng kêu rên, chẳng biết từ lúc nào huyết quang trên mặt mỹ nữ đã rút đi hết, nàng há mồm phun ra một ngụm máu đen, đồng thời cả khuôn mặt vặn vẹo rồi trở nên mơ hồ đi không ít.

“ Lực cắn trả! Được rồi, tiếp theo cứ giao cho ta, ngươi giải trừ bí thuật trước đi.” Ánh mắt Hàn Lập quét qua, nhướng mày nói. Một tay áo phất lên lập tức từ đó bay ra một luồng sáng xanh, lóe lên đã chui vào gương mặt mỹ nữ.

Gương mặt mỹ nữ quát khẽ một tiếng, cả gương mặt vỡ vụn ra thành từng khúc, một lần nữa hóa thành vô số huyết văn bay trở về trong Hư Hoàng Đỉnh.

Huyết quang trong đỉnh lóe lên, từ trong đó bay nhanh ra một đoàn hư ảnh, hào quang tụ lại, ngay sau lưng hàn lập một lần nữa hiện ra thân ảnh của Huyết Phách.

Chẳng qua lúc này sắc mặt của nàng vô cùng tái nhợt, thần sắc mang theo một tia phức tạp liếc nhìn bóng lưng của Hàn Lập.

Hàn Lập thì căn bản mặc kệ mọi chuyện sau lưng, một tay đang bấm niệm pháp quyết, sau lưng lóe lên kim quang, Pháp Tướng ba đầu sáu tay màu vàng hiện lên.

Sáu con mắt của Pháp Tướng đồng loạt mở ra, vài cánh tay mơ hồ rồi riêng phần mình đều duỗi ra một bàn tay đặt lên trên Cự Đỉnh.

Trong tiếng vang cực lớn, mặt ngoài Cự Đỉnh nổi lên ánh sáng xanh lóa mắt, hầu như đã biến thành một vầng mặt trời màu xanh chói lóa.

Màn sáng năm màu dường như hô ứng, mặt ngoài huyết văn tỏa sáng hào quang, đồng thời khí trắng bay ra càng lúc càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, rốt cuộc sau một tiếng trầm đục, khắp phong ấn mở vụn ra thành từng khúc, hiện lên một cái thông đạo tối om.

“Đi”

Khuôn mặt Hàn Lập tỏ ra vui vẻ, miệng phân phó một tiếng, đem pháp tướng thu lại, rồi một ngón tay điểm lên trên Cự Đỉnh.

“Phốc” một tiếng.

Mặt ngoài Cự Đỉnh màu xanh thoáng cái bắn ra hai luồng hào quang, đem Hàn Lập và Huyết Phách đồng thời cuốn vào trong đó, sau một tiếng vang, liền biến thành một đoàn sáng xanh chui vào bên trong hắc động.

“Oanh” một tiếng!

Hầu như ngay khi ánh sáng màu xanh vừa chui vào hắc động, cửa vào lập tức hiện ra phù văn năm màu, toàn bộ phong ấn lại bắt đầu khép lại như cũ.

Ngay lúc hào quang màu xanh vừa từ hắc động bay ra, Hàn Lập chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, cả người đang đứng trên một vùng đồng cỏ xanh biếc có ánh nắng chói chang.

Trong lòng Hàn Lập rùng mình, tay áo run lên, bên ngoài thân ánh sáng màu xanh lập tức thu về, hội tụ lại rồi một lần nữa biến thành một Tiểu Đỉnh màu xanh, đồng thời nắm lấy nó trong tay.

Huyết Phách lúc này cũng đã xuất hiện sau lưng, mười phần vui sướng đánh giá bốn phía.

Đây là một Không Gian hầu như khác biệt hoàn toàn với bên ngoài, nhìn về phía xa xa là núi non uốn lượn, cây cối tốt tươi, bốn phương tám hương đều không nhìn thấy đâu là điểm cuối.

Hàn Lập thấy vậy thì hai mắt nhíu lại, hai đầu lông mày lóe lên tinh quang nhàn nhạt, đem thần niệm khổng lồ phóng ra, kết quả là một lát sau khuôn mặt hắn tỏ ra giật mình.

“Hóa ra chỉ là ảo thuật mà thôi. Chậc chậc, ảo thuật cao minh như thế, ngay cả ta ban đầu cũng thiếu chút nữa tin là thật rồi, đúng là hiếm thấy.” Hàn Lập tán thưởng một câu, cánh tay khẽ động bỗng nhiên ngón cái vẽ ra một đường trong hư không.

Lúc này, một đạo kiếm khí màu xanh nhạt bắn ra, chớp mắt đã biến thành lớn hơn trăm trượng, hời hợt chém xuống một nhát.

Hư không phía trước vài dặm bỗng vặn vẹo lắc lư một hồi, mơ hồ một cái, cảnh vật xung quanh bỗng biến đổi lớn, thoáng cái hiện ra ban công của một loạt kiến trúc khổng lồ tạo thành hình dáng như một cung điện.

Chỉ có chút quỷ dị là, ngay chính giữa những kiến trúc này, thình lình đứng sừng sững chằng chịt những cây cột sáng phóng thẳng lên trời, mỗi một cây đều tỏa ra một màn sáng dày đặc, đem toàn bộ kiến trúc gần đó bao phủ bên trong, biến cả tòa cung điện thành hơn một trăm khu vực khác nhau.

Lam mang lóe lên trong hai mắt của Hàn Lập, sau đó hắn cũng đã hiểu rõ đại khái tình hình của những thứ bên trong màn sáng này.

Hầu như mỗi khu vực đều có một tòa chủ điện, ngoài ra bên ngoài còn có hơn chục tòa kiến trúc lớn nhỏ không đều nhau, nhưng khi thần niệm hướng tới những kiến trúc này tìm tòi thì lại bị bắn ngược trở lại một cách không hề khách khí.

Xem ra bản thân những kiến trúc này đã được thi triển một loại cấm chế ngăn cách thần niệm nào đó.

Chẳng qua khi hắn nhanh chóng đem thần niệm quét qua, cũng đã phát hiện ra càng gần cung điện trung tâm, cột sáng chèo chống nó càng thô to, thần niệm muốn dò xét bên trong lại càng khó khăn hơn.

Mà ở trung tâm mấy khu vực lớn nhất được bao bọc bởi màn sáng, thần niệm của Hàn Lập khi đi vào thậm chí chỉ có thể cảm ứng được hình dáng của một vài kiến trúc cực lớn mà thôi.

Đây còn là kết quả của thần niệm vượt xa cùng giai, nếu là Đại Thừa bình thường thì chỉ sợ ngay cả màn sáng bên ngoài một vài khu vực cũng chẳng thể xuyên qua được.

“Xem ra bảo vật quan trọng nhất đều ở bên trong những khu vực kia rồi” Thần niệm của Hàn Lập vừa thu về, hắn như có điều suy nghĩ mà tự thì thào nói.

“Đúng là như vậy, chẳng qua với tình hình cấm chế ở nơi đây thì càng đi vào trong sẽ càng nguy hiểm.” thần sắc Huyết Phách vẫn có vẻ tái nhợt, thần niệm vừa hơi tiếp xúc với những cấm chế vô hình đã lộ ra vẻ lo lắng nói.

“Nếu đã đến đây, tự nhiên không có khả năng tay không mà về, bảo vật bên ngoài quá nửa đã bị người ta vơ vét hết, hơn nữa bảo vật bình thường ta cũng chẳng để trong mắt, chỉ có thể trực tiếp đi vào bên trong nhìn thôi. Đúng rồi, Huyết Phách đạo hữu có từng cảm ứng được chỗ ở của bản thể không.” Hàn Lập xoay chuyển ánh mắt, bỗng nhiên quay về Huyết Phách hỏi.

“Vãn bối tự nhiên đã sớm thi pháp cảm ứng qua, nhưng đáng tiếc cấm chế trong nội cung quá nhiều, xa một chút là đã không còn bao nhiêu hiệu quả.” Huyết Phách cười khổ trả lời.

“Thì ra là thế. Nhưng mà như vậy thì có chút phiền phức rồi, chỉ sợ ngươi phải tìm một lượt từng nơi ở đây mới có thể phán đoán được nơi Băng Phách đạo hữu bị vây khốn, Thiên Đỉnh Cung chỉ mở ra ngắn ngủi một tháng, ta cũng không dám cam đoan có thể đi khắp một vòng tất cả cấm chế nơi đây được.” Hàn Lập nhướng mày, thần sắc ngưng trọng nói.

“Bản thể của ta lúc trước tu vi cũng không kém, hơn nữa quả thực cũng có vài món dị bảo hộ thân, dù là đối mặt với tồn tại Đại Thừa cũng có một tia khả năng chạy thoát. Cho nên nếu như bị vây khốn tất nhiên là ở trong khu vực này. Nhưng để ngừa vạn nhất, vãn bối trước tiên sẽ đi ra bên ngoài tìm kiếm. Tiền bối mang theo một giọt máu huyết được gia trì bí thuật trên thân thể của thiếp thân trực tiếp đi vào khu vực bên trong. Nếu như bản thể bị nhốt gần đó, tự nhiên sẽ cảnh báo cho tiền bối. Như thế cũng sẽ không làm trễ nãi thời gian đại kế tầm bảo của tiền bối, đồng thời có thể trong thời gian ngắn mà tìm khắp toàn bộ Thiên Đỉnh Cung.” Huyết Hồn lo nghĩ một chút, sau đó đề nghị.

“Biện pháp này cũng không tệ. Nhưng nếu nơi đây chỉ có hai người bọn ta thì còn có thể thực hiện, chứ nếu một mình ngươi mà gặp phải những lão quái Đại Thừa có ác ý thì sao?” Hàn Lập lắc đầu nói.

“Tiền bối yên tâm, vãn bối đã có và Khôi Lỗi Hợp Thể kỳ được tiền bối ban cho, nên cũng có thể dây dưa với tồn tại Đại Thừa trong chốc lát đấy.” Sắc mặt Huyết Phách hơi đổi, nhưng lập tức cung kính nói.

“Nếu là Đại Thừa bình thường, hai cỗ Khôi Lỗi Hợp Thể kỳ kai còn có chút tác dụng. Nhưng những tên Đại Thừa có thể đi vào đây đều có thần thông không phải chuyện đùa. Như vậy đi, ta sẽ để cho Kim Nhi đi theo ngươi.” Hàn Lập suy nghĩ trong chốc lát, rốt cục đã có quyết định nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi